Tạ Thiếu Ly mỉm , giơ tay gỡ một phiến lá vàng óng rơi  tóc nàng, trong con ngươi nhạt màu tràn đầy sự lưu luyến thâm tình: “Không cần lo lắng cho , từ nhỏ  sống trong quân đội,    như thế nào, ngược  ...”
 
Y vuốt ve khuôn mặt nàng, hạ giọng : “Bệ hạ và thái tử đa nghi, tướng quân xuất trận, gia quyến đều  giữ  ở Lâm An. Tuy  là để tiện chăm sóc nhưng thực   giữ   tin, đề phòng tướng lính mưu phản xin hàng.”
 
“Muội .” Lâm Tư Niệm gật đầu, đem mặt cọ  bàn tay thon dài ấp ám của y: “Sau khi     sẽ chuyển về Vương phủ, giúp  và Vương gia chăm sóc Vương phi.”
 
“Nếu   cũng  thể mang mẫu  và  trưởng của   Vương phủ,   sống chung sẽ chăm sóc  cho .” Ngón cái của Tạ Thiếu Ly miết lên môi nàng,  nghiêm túc  ôn nhu căn dặn: “Không  ,   tự chăm sóc  bản . Cho dù gặp  chuyện gì cũng  nhớ, đối với   gì quan trọng hơn sự an  của .”
 
Y   nghiêm túc,   những lời nỉ non nhưng  còn hơn cả những lời tâm tình.
 
Tâm tình đang suy sụp của Lâm Tư Niệm bây giờ mới thả lỏng  một chút,  với y: “Ừm, còn gì nữa ?”
 
“Ít  ngoài. Hộ vệ của vương phủ  nhiều như thế nào cũng sẽ  lúc sơ hở.”
 
“Còn gì nữa?”
 
“Nếu như  rảnh rỗi buồn chán  thể phái  mời Triệu Anh và Giang Vũ Đồng đến  chuyện b.ắ.n cung với .” Nghĩ một lát, Tạ Thiếu Ly  đổi giọng: “ cũng   mời bọn họ nhiều, những  kinh thành giàu sang quyền quý và giang hồ lỗ mãng cũng   là những  đáng tin cậy .”
 
Lâm Tư Niệm thấy bộ dáng ăn giấm nghiêm túc của y, trong lòng  vui như hoa , thế nhưng miệng vẫn  chọc y: “Muội nhớ . Còn gì nữa?”
 
Tạ Thiếu Ly  nghĩ, thực sự nghĩ   còn gì  dặn dò nữa, liền  cúi đầu,nghi hoặc  nàng.
 
Lâm Tư Niệm cau mũi một cái, giả vờ giận : “Quên mất một câu.”
 
Dứt lời, nàng nhón chân lên hôn  khóe môi  nóng  lạnh của y: “... Huynh yêu .”
 
Hai  hôn xong, Lâm Tư Niệm liền ôm lấy y  buông: “Làm  đây, bây giờ bắt đầu  nỡ xa  .”
 
Tạ Thiếu Ly mỉm , con ngươi  ánh mặt trời như đang phát sáng, rực rỡ như hoa xuân.
 
Trong đêm đó, Lâm Tư Niệm quấn lấy Tạ Thiếu Ly nháo, Tạ Thiếu Ly cực khổ nhịn xuống nhưng vẫn nhẹ nhàng cự tuyệt: “Buông thả sẽ hại , đợi cơ thể   hơn   ,  ?”
 
Lâm Tư Niệm: “...” Muội còn  thể    ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-phe-phi-nang-dam-chay/chuong-62-tan-phe-phi-nang-dam-chay.html.]
 
Buông thả hại , nhưng  buông thả sẽ hại tâm đó!
 
Nàng tức giận mang áo quần , đưa lưng về phía Tạ Thiếu Ly  xuống ngủ: “Huynh sắp  , còn   buông thả một  với  ? Hôm nay cự tuyệt ,   chắc cũng là chuyện của hai ba tháng  ,   sốt ruột chẳng lẽ   thể nhịn  ?”
 
Tạ Thiếu Ly cũng  xuống, trong bóng tối chỉ  thể  thấy hô hấp của phu thê hai .
 
Một lúc , tay Tạ Thiếu Ly từ  chăn chui qua, lặng lẽ nắm lấy tay Lâm Tư Niệm.
 
Đây là ám hiệu y cầu hoan. Khóe miệng Lâm Tư Niệm nhếch lên, trong lòng đắc ý: Biết là y nhịn   mà, còn giả  chính nhân quân tử gì chứ!
 
Nàng   liền nhanh chóng hôn Tạ Thiếu Ly.
 
“Nhớ kỹ,  dùng  hơn tay cũng  nhiều.” Nàng nhướng mày, trong lời  còn mang theo vài phần đắc ý đáng yêu.
 
Hiểu  nàng đang  đến ‘chuyện tự xử’ lúc , tai Tạ Thiếu Ly nháy mắt liền đỏ lên, nhanh chóng chặn cái miệng đang  bậy bạ của nàng .
 
Cả phòng tràn ngập ánh trăng sáng, trong bóng tối  thể  rõ mặt  khiến nụ hôn của Lâm Tư Niệm đặt sai chổ, rơi xuống gò má của Tạ Thiếu Ly.
 
Khóe môi Tạ Thiếu Ly  câu lên thành một nụ , đưa tay giữ lấy mặt Lâm Tư Niệm hôn trả, nụ hôn dần sâu hơn khiến cả hai khó  thể tách .
 
Tạ Thiếu Ly  động tình liền  chút hung dữ, nhưng Lâm Tư Niệm   thích y giải phóng phần dã tính  kiềm chế .
 
Nàng thích  tiếng thở dốc lúc y động tình, thích y đôi lúc sẽ phát  tiếng gầm nhẹ, thích y dùng giọng  khàn khàn của  gọi tên nàng, thích ép y   những lời khiến   mặt đỏ tim đập...
 
Lâm Tư Niệm thích gỡ xuống tấm mặt nạ thanh cao lãnh ngạo của Tạ Thiếu Ly, để lộ  một mặt điên cuồng tối tăm nhất trong nội tâm y.
 
Lúc y ôm nàng, nàng là tâm can bảo bối của y; lúc y   chiến trường thì nàng sẽ trở thành lá chắn vững chắc của y.
 
Sau khi Tạ Thiếu Ly rời , Lâm Tư Niệm liền chuyển về Vương phủ.
 
Nàng vốn  mời mẫu  và  trưởng cùng chuyển đến nhưng mẫu  là một  sợ phiền phức nên  gì cũng  chịu đến, Lâm Tư Niệm đành  thôi.