Nam chủ nhân   mặt, trong phủ so với lúc  càng vắng lạnh hơn.
 
Hậu viên yên lặng, khói thuốc lượn lờ, Lâm Tư Niệm đang  thiền cùng với Vương phi ở trong phòng. Bên ngoài cửa sổ là vài nhánh cây còn vương  chút sương, là tiếng chim hót líu lo  ngừng, Lâm Tư Niệm  đến xuất thần, trong lòng  nhớ đến cảnh quân đội Tạ Gia xuất chinh ngày hôm đó.
 
Nàng lúc đó tận tay đưa cho Tạ Thiếu Ly một miếng kính hộ tâm,   dọc theo con phố tiễn y một đoạn, cho đến khi thành quách,  thể  tiếp  nữa nàng mới lưu luyến dừng .
 
Ngoài thành, tiếng kèn hiệu hùng hồn kéo dài, trời cao mênh mông, cờ xí bay phấp phới, mười vạn tướng sĩ đang  đợi xuất phát.Vị tướng lĩnh mang giáp đen trẻ tuổi  - phu quân của nàng, đang cưỡi  một con ngựa Đại Uyên chắc khỏe, chỉ kiếm lên trời, sĩ khí xung tận mây xanh.
 
Tiếng hò hét hùng hồn của các tướng sĩ kinh thiên động địa, Lâm Tư Niệm nhịn cơn đau nhức ở chân bò lên tường thành  về phía xa. Nàng  thấy rõ mặt của Tạ Thiếu Ly, nhưng nàng  ánh mắt của y nhất định  thể xuyên qua biển  mười vạn, đang  nàng ấm áp.
 
Nàng cảm thấy trái tim  cũng đang sánh vai cùng bước  với Tạ Thiếu Ly.
 
Haiz, đến bây giờ xa    nửa tháng, nàng càng nhớ y đến đêm  thể chợp mắt. Cũng   Vương phi trong hơn hai mươi năm     thể chống đở nổi...
 
Nghĩ đến đây, nàng liền mở mắt, len lén liếc  Vương phi.
 
Vương phi vẫn hướng mặt lên trời, tay cầm lấy đóa hoa lan yên tĩnh  thiền. Dường như cảm thấy  Lâm Tư Niệm lộn xộn, bờ môi bà khẽ mở, giọng  lãnh đạm như nước suối truyền ,  vui  buồn : “Nếu tâm con   tĩnh thì  cần miễn cưỡng ở  đây,  .”
 
Lâm Tư Niệm chỉ đành dập đầu lui .
 
Bầu trời hôm nay  chút âm trầm, nàng xoa bắp chân đang tê dại của , thầm nghĩ thời tiết chắc  sắp  đổi .
 
Sau vài trận mưa lạnh liên miên, cuối cùng  thở mùa đông cũng  lặng lẽ xâm nhập. Sáng sớm, Lâm Tư Niệm  áo quần mùa đông, khoác lên áo khoác lông thỏ  trong đình ở hồ sưn bóc hạt thông ăn.
 
Vài ánh nắng mùa đông yếu ớt xà xuống, nàng  lên bầu trời xám xịt, chốc chốc   vài chú chim lượn lờ qua , trong lòng  chút hoảng hốt nghĩ: Y bây giờ đang  gì? Có lạnh ,  đói ? Liệu  đang mang tấm kinh hộ tâm nàng tặng ?
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-phe-phi-nang-dam-chay/chuong-63-tan-phe-phi-nang-dam-chay.html.]
“Haiz!” Nàng  thở dài một .
 
“Ồ, mới vài ngày  gặp, Tiểu Tạ phu nhân của chúng   héo mòn  ?”
 
Đằng  truyền đến giọng nữ  tủm tỉm, Lâm Tư Niệm đang đắm chìm trong đống suy nghĩ nặng nề liền  hồn,  đầu , mặt mày lập tức rạng rỡ: “Giang tỷ tỷ!”
 
Giang Vũ Đồng đang mang một bộ võ bào xanh nhạt, đầu tóc  búi cao, cải trang thành nam nhân, cả   toát  vẻ  hùng khí khái   xinh . Nàng dùng ngón tay chọt  trán Lâm Tư Niệm: “Tiểu   lương tâm! Lúc Tạ Thiếu Ly còn ở đây,  chẳng thèm   một cái, bây giờ      liền thấy   !”
 
“Làm gì  chuyện đó!” Lâm Tư Niệm nháy mắt, cong môi nghịch ngợm : “Thiếu Ly ca ca  thể so sánh với tỷ .”
 
“Ờ? Vậy Thiếu Ly ca ca của  so với  thì bên nào quan trọng hơn?”
 
Con ngươi Lâm Tư Niệm đảo một vòng, thành thật : “... Thiếu Ly ca ca.”
 
Giang Vũ Đồng  nàng chọc , hồi lâu mới hòa hoãn , đưa tay nhéo gương mặt ú ụ của nàng, yêu thích gương mặt thịt nộn của nàng  nỡ buông tay: “Nhanh   thường phục,  dẫn   săn.”
 
Lâm Tư Niệm  nàng nhéo mặt cũng biến dạng , hàm hồ : “Chân  bất tiện như thế sẽ    mất hứng đó! Hơn nữa phu quân  , Vương phủ liền tăng cường thêm nhiều binh sĩ  tuần, sợ  xảy  chuyện....”
 
“Muội với  cưỡi cùng một con ngựa,  sẽ chăm sóc cho ,  cần lo lắng. Còn về phần mấy tên binh tôm tướng tép ,” Nàng bật  một tiếng, giơ tay nhâc chân điều phô  giang hồ hào khí: “Muội đừng quên,  lưng  ngoài Tạ gia ở Lâm An, còn  một Vĩnh Ninh Quận chúa và Kim Lăng Quận vương chống đỡ,  khác  động đến  còn  cân nhắc bản  mấy cân mấy lạng .”
 
Lâm Tư Niệm còn đang do dự. Tuy nàng trời sinh ham chơi, nhưng vẫn còn để tâm đến chuyện trong nhà.
 
“Ta thật sự sợ  chán đến phát bệnh, Tạ Thiếu Ly   hơn một tháng nữa mới trở về mà!” Giang Vũ Đồng khuyên nhũ: “Bây giờ vẫn còn sớm,  nhanh   trang phục , chúng  thúc ngựa xuất phát, một canh giờ liền đến nơi,  khi trời tối thì về, sẽ  vướng bận gì . À đúng , sư  Tiêu Hận Thủy của  cũng  đó.”
 
“Tiêu sư  cũng ?” Mắt Lâm Tư Niệm sáng lên,   nghi hoặc: “Không đúng, tỷ kết gioa với Tiêu sư  khi nào ?”