Triệu Anh  : “Cho dù là truyền thuyết, cũng đủ để khiến  tâm thuật bất chính đổ xô chiếm lấy.”
 
Giang Vũ Đồng  cuốn sổ như  suy nghĩ gì, nặng nề : “Chuyện hôm nay  luôn cảm thấy  gì đó  đúng, dường như quá mức trùng hợp . Tư Niệm, vật    thể giữ, sẽ đưa tới họa sát .”
 
Triệu Anh kiến nghị: “Thứ tà vật  giữ  chính là tai họa, đốt nó .”
 
Chuyện  hình như   đạo đức cho lắm, dù  cũng là do Hoa Lệ dùng nửa cái mạng cướp về liền mang  đốt như ,  nhất định tức đến ói máu.  lưu  thứ đồ  ại càng thêm họa...
 
Lâm Tư Niệm    nước mắt, thầm nghĩ sẽ  bao giờ  săn nữa, mỗi   săn đều xảy  chuyện chẳng   gì!
 
Mùa đông năm nay lạnh hơn bình thường, bởi vì lo lắng bệnh cũ của Giang Vũ Đồng sẽ tái phát, Lâm Tư Niệm liền phối vài vị thuốc, chia  hai phần, một phần đưa cho Giang Vũ Đồng, một phần gửi cho chị Tiêu Hận Thủy.
 
Cuối năm sắp đến, trận tuyết đầu tiên đổ xuống đất An Thành.
 
Lúc tỉnh , khắp nơi  khoác lên  tấm áo màu bạc trắng muốt, phong tuyết rả rích, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng cánh cây  tuyết đè gãy giòn tan. Trong phòng lửa than ấm áp, Lâm Tư Niệm đang cầm lò sưởi tay  bên cửa sổ phía tây,  án kỷ bày một đống giấy Tuyên thành nhăn nhúm.
 
Đây là bài học hàng ngày của nàng -  thư cho Tạ Thiếu Ly ở ngoài biên cương, báo cáo tất cả việc nhỏ nhặt ở nhà.
 
 Tạ Thiếu Ly   ít hồi âm. Nàng  y bận nên cũng  tính toán gì, mỗi  nhận  một bức thư hồi âm, cho dù là  ít chữ nàng cũng sẽ  vui, ban đêm luôn lăn qua lật  lôi  xem mới ngủ .
 
Ngoải cửa sổ yên lặng đến chỉ còn  thấy tiếng  quét tuyết, thời tiết hôm nay thực sự  lạnh, Lâm Tư Niệm thở  một ngụm khí trắng, mỗi khi   vài chữ nàng áp ngón tay lạnh đến đỏ ửng của  lên lò sưởi.
 
Lưu loát   vài trang giấy, Lâm Tư Niệm đang  bò  án kỷ thất thần liền  thấy Thanh Linh vẻ mặt vui vẻ chạy ,  : “Phu nhân phu nhân, Thế tử gia hồi âm !”
 
Lâm Tư Niệm lập tức  thẳng dậy, trong ánh mắt tràn đầy ánh sáng, chìa tay về phía Thanh Linh: “Nhanh nhanh, nhanh đưa !”
 
Thanh Linh đặt thư lên tay Lâm Tư Niệm. Phong thư  bôn ba ngàn dặm phong sương,   nhăn nhúm  nhiều,  phong thư còn  một vết ố to. Lâm Tư Niệm đau lòng, tìm một con d.a.o nhỏ cẩn thận rọc .
 
May mà chữ bên trong vẫn   ảnh hưởng gì lớn.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-phe-phi-nang-dam-chay/chuong-68-tan-phe-phi-nang-dam-chay.html.]
Vẫn là nét bút đoan chính tuấn dật, Lâm Tư Niệm dường như  thể tưởng tượng  bộ dáng y  khoác chiến giáp, treo đèn cầm bút trong đêm lạnh. Nàng vuốt ve trang giấy,     mấy con chữ ngắn ngủi , dường như  nuốt luôn  trong bụng, nụ   khóe miệng cũng càng ngày càng sáng lạn.
 
[Tư Niệm,  việc  xong, vãi ngày nữa sẽ về.]
 
Thanh Linh  bên cạnh  trộm. Lâm Tư Niệm chỉ  hai chữ “Tư Niệm”,  tủm tỉm : “Ngươi     ý gì đây? Là đang  tên của ,  là đang  nhớ  đây?”
 
Thanh Linh  : « Nô tài thấy hia khả năng điều , Thế tử gia là đang nhớ Tư Niệm. »
 
Lâm Tư Niệm  chọc vui vẻ, nhấc bút bỏ  ‘chuyện  săn’    xong, chiến trường nguy hiểm, nàng   Tạ Thiếu Ly vì nàng phân tâm.
 
Sau khi  , nàng đưa thư cho Thanh Linh,   nhớ đến chuyện gì liền xoay  lục lọi tủ rương.
 
Thanh Linh thấy nàng lấy áo quần lôi đầy khắc phòng, nhất thời dở  dở  : « Người đang tìm gì thế phu nhân ? »
 
« Chiếc áo choàng lông hồ lý mới , chính là dùng da con hồ ly lúc    săn  , màu đen,  để ở   ? »
 
« Trong tầng cuối cùng trong tủ đó. »
 
Lâm Tư Niệm tìm thấy chiếc áo choàng dày cộm theo lời chỉ dẫn, đưa tay sờ  bộ lông hồ ly mềm mại,   mãn ý  ngọn ngào: “Nhanh nhanh mang .”
 
“Vâng  , nô tỳ chạy  liền!” Thanh Linh  nhận hàng, quả thật là chạy  ngoài.
 
Lâm Tư Niệm chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, hít sâu một  ngã  thấm thảm trải  sàn, ôm thư lăn một vòng,  đưa lên miệng hôn một cái, thầm nghĩ quá  , Tạ Thiếu Ly cuối cùng cũng sắp trở về !
 
Nàng  hôn y,  cùng y ngủ,   c.h.ế.t luôn!
 
Đợi đến lúc tuyết tạnh trời quang, Lâm Phu nhân phái  đưa thư tới, muôn nhân cuối năm  Bình An Tự bái Bồ Tát, ước vài điều, Lâm Tư Niệm chỉ  thể  theo, thuận tiện xin thẻ bình an cho Tạ Thiếu Ly.
 
Bình An tự  ở  sườn núi ngoại ô Lâm An, bởi vì là nơi Hà Dương Trường công chúa tu hành nên nơi  tuy ở trong núi nhưng ngày ngày khách hành hương đều  thiếu, hương hỏa cũng  thịnh vượng,  thể  phúc đến đây đều là gia định quý tộc quan  ở trong kinh thành.