Sau khi  cửa còn  kịp cởi giáp và áo choàng, câu đầu tiên y hỏi : « Phu nhân  ? »
 
Thanh Linh còn  kịp trả lời   thấy Lâm Tư Niệm núp  cửa đột nhiên xông , từ đằng  ôm lấy Tạ Thiếu Ly,  he he  : « Phu nhân ở đây ! »
 
Thanh Linh nhịn , lặng lẽ khép cửa lui .
 
Tạ Thiếu Ly ngẩn , lập tức thả lỏng. Y xoay  nhưng   Lâm Tư Niệm ôm  chặt, y bắt đắc dĩ  : « Muội buổng , để   . »
 
Lâm Tư Niệm buông tay, Tạ Thiếu Ly liền xoay  , lúc  nàng mới phát hiện y đang khoác chiếc áo choàng lông hồ ly tự tay  . Nàng giống như một chú cẩu nũng nịu, áp cả khuôn mặt  trong lòng y, còn dùng sức dụi dụi.
 
« Đừng dụi, bẩn... » Tạ Thiếu Ly ấm áp vuốt ve búi tóc của Lâm Tư Niệm, lúc nàng ngẩng mặt lên thì giật cả .
 
Lâm Tư Niệm hiển nhiên là đang rơi lệ, ánh mắt hồng hồng, nước mắt ngưng đọng  nhòa lớp trang điểm của nàng.
 
Tạ Thiếu Ly cẩn thận chạm  khóe mắt nàng, tháp giọng hỏi : « Sao  ? »
 
« Muội vui mừng,    ? » Lâm Tư Niệm lua khóe mắt   cả tay dính đầy lớp phấn trắng trắng hồng hồng, nhất thời ngẩn , tiện tay chùi lên   Tạ Thiếu Ly.
 
Nàng ngẩng đầu, khóe miệng cong lên, con mắt cong cong, trong con gười ánh lên tia sáng trong suốt : « Muội nhớ , nhớ đến sắp điên  ! Nhanh, nhanh để  hôn một cái ! »
 
Con ngươi nhạt màu của Tạ Thiếu Ly trầm , y nâng tay nhẹ nhàng che  mắt Lâm Tư Niệm, lập tức nghiêng  hôn lên nàng.
 
« Ta cũng . » Nơi nàng   thấy, Tạ Thiếu Ly nhẹ nhàng câu lên khóe môi.
 
Trong ánh mắt lanh mạc của Tạ Thiếu Ly nhiễm lên một tầng ấm áp, ôm Lâm Tư Niệm   giường, cúi đầu xuống hôn nàng.
 
Lâm Tư Niệm đưa ngón tay mơn trớn gương mặt  tuấn của y, phát hiện trong ánh mắt trong suốt của y hằng lên những tơ m.á.u liền  khỏi đau lòng, dịu dàng hỏi: “Mấy ngày   ngủ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-phe-phi-nang-dam-chay/chuong-73-tan-phe-phi-nang-dam-chay.html.]
“Hai đêm   chợp mắt .” Giọng  Tạ Thiếu Ly  chút khàn, khó nén mệt mỏi: “Muốn sớm trở về gặp .”
 
Lâm Tư Niệm  : “Muội  từng một  sống hai mươi năm ,  bao giờ  cô đơn là gì, cho đến khi  đầu tiên xa   khi thành hôn, còn  đầy bảy mươi ngày mà    nếm trải đủ nổi đau tương tư . Huynh   thần kỳ  ? Thựa     nhiều lời   với ,   nhiều điều   với ... Nhìn  như   gì? Huynh    cùng   gì mà.”
 
Nàng thẳng thắn  thẳng  con  sâu thẳm của Tạ Thiếu Ly, cắn môi híp mắt  giảo hoạt: “  đau lòng cho ,  thấy  cực khổ như   liền    gì nữa, chỉ  yên tĩnh cùng  ngủ một giấc.”
 
Tạ Thiếu Ly mở to đôi mắt mệt mỏi, ấm áp  nàng: “Nghe   xong những lời ,    thể ngủ  nữa chứ.”
 
“Có tiến bộ, còn   giỡn với . Vẫn là thẳng thắn chút mới , so với bộ dáng lạnh ngạo  lạ chớ đến  đáng yêu hơn nhiều.”
 
Lâm Tư Niệm  khúc khích, giúp y cởi giáp và ngoại bào,   kéo y  xuống giường, dùng tay che mắt y : “Ngủ ,  sẽ ở đây cho đến lúc  tỉnh.”
 
Lông mi dày đậm của Tạ Thiếu Ly cà  lòng bàn tay nàng, ngứa ngưa, Lâm Tư Niệm liền  lên.
 
Qua một lúc, lông mi  lòng bàn tay yên lặng , hô hấp của Tạ Thiếu Ly cũng trở nên mềm mại. Lâm Tư Niệm  y  ngủ , liền thu tay về, cúi  hôn lên đôi môi nhạt màu của y, thầm nghĩ: “Người     sức mạnh như . Chỉ cần  thấy mặt y,  thấy  thở của y, ngửi thấy mùi của y liền  thể dễ dàng quên   lo lắng.”
 
Tạ Thiếu Ly ngủ một mạch đến lúc mặt trời xuống núi, Lâm Tư Niệm đang mang tấm bùa hộ mệnh hôm đó  xin  lên cổ y, Tạ Thiếu Ly liền tỉnh.
 
Y mở mắt, tơ m.á.u trong mắt  hết, khôi phục  sức sống và trong trẻo ngày . Lâm Tư Niệm ghé  bên  y, thuận thế ôm lấy cổ y, mổ y một cái như gà mổ thóc,  : “Phu quân lúc ngủ thật , liền     tặng  một món quà.”
 
Tạ Thiếu Ly đưa tay sờ lên vật  treo  cổ, chỉ cảm thấy nhẵn bóng, mang theo chút lạnh lẽo dịu dàng. Y cúi đầu , hỏi: “Là gì?”
 
“Bùa hộ mệnh,   ý  Bình An tự cầu đó, phù hộ phu quân đánh  thắng đó,  ngừng lập công.”
 
Tạ Thiếu Ly . Nụ  của y luôn như một cánh hoa khẽ lướt qua  biến mất, cho nên càng lộ vẻ kinh diễm.
 
Tâm Tư Niệm nghịch ngơm đưa tay kéo khóe miệng y lên, giống như đang cố gắng giữ  nụ  kinh thế hãi tục lúc nãy của y: “Muội còn ước vài điều nữa.”