Lâm Tư Niệm bất ngờ  kịp đề phòng mất  thăng bằng, đầu đụng  cửa sổ, nhất thời  mắt tối sầm, choáng váng một lúc mới cảm thấy đau. Nàng bưng trán, đầu tóc  buộc gọn gàng vì  đụng mà rơi , hoa cài tóc rơi khắp kiệu.
 
Nàng cắn môi trắng bệch, vết thương xông lên những đợt đau đớn như sóng triều, từng đợt  từng đợt, đau đến mồ hôi lạnh chảy dầm dề.
 
Lòng bàn tay nóng ẩm mà dinh dính, đoán chừng  chảy m.á.u . Nàng mở miệng,  hô lên, liền  thấy hán tử nâng kiệu hoảng sợ : “Người nào, ngươi...”
 
Âm thanh im bặt, Lâm Tư Niệm  thấy vài tiếng rơi nặng nề, giống như tiếng bao cát rơi bịch xuống đất.
 
Tạ phủ  gần Vương phủ, hậu viện thông , từ cửa chính quẹo một đường, hai khắc  liền  thể đến. Lâm Tư Niệm thực sự  ngờ,   dám lớn mật hạ thủ  lộ trình ngắn như ...
 
Nàng đỡ lấy kiệu đang nghiêng ngả, miễn cường chống đỡ  dậy, cốc lên mành xe đông cứng   ngoài, chỉ thấy nền tuyết trắng xóa  nhào thành một đống bùn lầy, mấy tên gia đinh  ngã nghiêng  mặt đất, cũng   còn sống   chết.
 
Lão quản gia như  đập gãy chân, còn  một  thở, gian nan bò từng tấc  tuyết, liều mạng phất tay với Lâm Tư Niệm: “Phu nhân, nhanh... nhanh chạy...”
 
Chỉ đáng tiếc còn  kịp  xong, chỉ thấy một đạo quang lạnh lẻo nhỏ dài lóe lên, hai mắt lão quản gia mở , lập tức   tuyết bất động.
 
Vũ khí    tên là gì mà   âm tà, đến một giọt m.á.u còn  kịp rơi xuống,    còn  thở. Lão quản gia cũng từng chinh chiến sa trường với Tạ Doãn,   còn mang một  giáp vẻ vang,   ngờ  ngã  chiến trường mà  c.h.ế.t trong thành Lâm An phồn hoa giàu  trong dịp năm mới sắp đến.
 
Màn đêm nhuộm màu máu, bầu trời ảm đạm  ánh sáng, đèn lồng lắc lư, khói lửa phía xa trùng điệp, còn , một bóng đen ma quái nhanh chóng tập kích nàng... Đây là hình ảnh cuối cùng  khi Lâm Tư Niệm rơi  hôn mê.
 
Mấy bóng đen hành động nhanh nhẹ, cõng những xác c.h.ế.t  đầy đường lên trói  tảng đá  ném xuống sông.
 
Tuyết vẫn rơi, bay lả tả phủ lê cỗ kiệu vỡ nát, sạch đến nỗi dường như  từng xảy  chuyện gì.
 
Nhà cửa  phố đều đóng chặt, lúc    đều đang đoàn tụ bên bàn ăn nâng chén rượu, chỉ  một tia sáng ấm áp xuyên qua cửa sổ giấy lọt  ngoài. Tiếng gió vù vù che  tất cả tiếng động, cũng đánh gãy một tia hy vọng cuối cùng của Lâm Tư Niệm.
 
Trong Tạ phủ, Vương phi đang   linh vị Tạ gia đốt nhang, ngẩng đầu  sắc trời bên ngoài, hỏi thị tỳ: “Từ quản gia   bao lâu ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-phe-phi-nang-dam-chay/chuong-75-tan-phe-phi-nang-dam-chay.html.]
 
“Đã gần một canh giờ  ạ.” Thị tỳ cúi đầu, kính cẩn trả lời.
 
“Sao   lâu như .” Vương phi cau mày, Lâm Tư Niệm bình thường  hiểu chuyện,  nay  từng lỡ hẹn, càng huống hồ là buổi tối quan trọng như thế .
 
Trong lòng bà  chút bất an, phân phó thị tỳ: “Người phái thêm vài  qua bên đó xem  chuyện gì trì hoãn,  thể giúp gì thì cứ giúp.”
 
Thị tỳ nhận lệnh lui xuống.
 
Mà lúc  đây, Tạ Thiếu Ly ở yến tiệc tim tự dưng đập nhanh, giống như  một lưỡi d.a.o sắc bén đ.â.m thẳng  ngực. Y  chút lo lắng, khó chịu kêu lên một tiếng, ly rượu trong tay liền rơi xuống sàn, rượu văng khắp nơi.
 
“Tiểu Tạ tướng quân  ?” Thái tử Triệu Thạc phất tay, ý bảo vũ cơ và nhạc sư tiếp tục diễn tấu, lúc  mới hướng đôi con  sắc nhọn về phía Tạ Thiếu Ly: “Sắc mặt   kém như .”
 
Tạ Doãn cũng thấy  động tĩnh bên , buông ly rượu xuống bước tới.
 
Tạ Thiếu Ly mím môi,  dậy ôm quyền: “Vi thần tửu lượng  , sợ thất lễ đụng  điện hạ, xin cáo lui .”
 
“Ồ, thì  là như ,  .” Triệu Thạc khóe miệng tuy cong lên, nhưng trong mắt   hề  ý ,  bộ đều là một mảnh  đùa băng lãnh: “Tiểu Tạ tướng quân là trụ cột nước nhà, nếu như xảy  chuyện gì, chẳng  là tổn tất của triều đình  ?”
 
Tạ Thiếu Ly bước  khỏi đại điện đèn đuốc huy hoàng,  mới bước đến cửa cung liền  thấy phó tướng quân vẻ mặt lo lắng từ cửa chạy đến, đỏ mắt : “Tướng quân, phu nhân xảy  chuyện !”
 
Dường như  tiếng sét đánh ngang đầu, dự cảm   trong lòng   chứng thực, con ngươi Tạ Thiếu Ly đột nhiên co , giật  trong chốc lát mới hỏi: “Chuyện gì?”
 
“Người   khỏi cửa, phu nhân phân phó nô tài đến chuyển lời với ngài một tiếng, bảo   cẩn thận thái tử, thuộc hạ nhận mệnh  cung tìm , nhưng vì   cung bài nên    cung, chỉ  thể ở đây đợi... ai ngờ, ai ngờ răng chỉ một lát như  mà trong phủ  xảy  chuyện .”
 
Nói đến đây, phó tướng quân liền quỳ xuống, hung hăng dập đầu : “Thuộc hạ vô năng, thuộc hạ thất trách! Phu nhân  đường hồi vương phủ  xảy  chuyện, kiệu  ngã hỏng ở  đường, xa phu và quản gia đều  rõ tung tích, phu nhân... phu nhân cũng  thấy ...”