Tạ Doãn : "Ta  thử thăm dò ý của thái tử, nếu    diễn quá thật,  chỉ còn  một khả năng: Hắn thật sự   Lâm Tư Niệm đang ở ."
 
Tạ Thiếu Ly mặt lạnh như tuyết, gần xanh  mu bàn tay nhô : "Trong một thời gian ngắn như , bọn họ  thể chạy xa ,  ở trong thành thì chắc chắn ở vùng ngoại thành."
 
Sắc mặt Tạ Doãn cũng trầm xuống.
 
Phía xa  ngừng truyền đến tiếng chó săn, Triệu  quơ cây đuốc trong tay, giục ngựa hưng phấn : "Đến đây,  manh mối!"
 
Tạ Thiếu Ly nhanh chóng ngẩng đầu, trong con mắt mệt mỏi lóe lên một tia sáng, roi ngựa trong tay nhanh chóng hạ xuống, điên cuồng chạy đến hướng mà Triệu Anh chỉ.
 
Có săn  huấn luyện nghiêm chỉnh men theo mùi của Lâm Tư Niệm chạy một đường, tiếng chó sửa, tiếng ngựa chạy, hòa lẫn trong tiếng gào thét của gió tuyết càng tôn thêm vẻ hiu quạnh trong đêm.
 
Năm mới ở Lâm An, yên lặng phủ xuống trong bầu  khí ám đạm như .
 
Cú đập  dùng hết sức bình sinh của Lâm Tư Niệm, cánh của cũ  cũng theo tiếng đập mà vỡ , vụn gỗ rơi đầy khắp nơi, lướt qua gò má của Lâm Tư Niệm.  nàng bất chấp mà lau khô m.á.u  mặt, chỉ ghé   cửa sổ mà hít thở từng ngụm.
 
Không khí lạnh thấu xương, xông  phổi đau như  kim đâm. Nàng mở to đôi mắt cay xè đau rát  xung quanh, tầm  mơ hồ như  một lớp huyết sương bao phủ, dường như chỉ thấy thuyền hoa đang dừng ở giữa dòng sông, cách bờ cũng  hơn mười trượng. Dưới ánh lửa ngập trời, dòng sông kết băng mỏng sâu  thấy đáy, như một cái miệng khổng lồ thăm thẳm nuốt mất hy vọng cuối cùng của nàng.
 
Lúc , ngọn lửa ở lầu hai  lan  khắp các góc, khói đặc bay mù trời, nếu còn chừng chừ nàng và mẫu  đều sẽ  thiêu c.h.ế.t ở đây.
 
Lâm Tư Niệm lấy tay áo bưng mũi , nín thở lảo đảo chạy đến góc cửa sổ. Lâm phu nhân đang  trong góc dù   bỏng nhưng   khói hun đến hôn mê.
 
Lâm Tư Niệm quỳ xuống, gạt xuống miếng vải đen  mắt mẫu ,   đưa tay cởi trói cho bà.
 
Khó khăn lắm mới cởi  dây thừng trói chân, ngọn lửa nóng rực  cháy đến lưng Lâm Tư Niệm, giống như ngoan cố  bóc từng lớp da   nàng xuống.
 
Lâm Tư Niệm kêu lên một tiếng đau đớn, dùng răng cắn dây thừng trói tay mẫu , đến khi trong miệng  là m.á.u tươi dây thừng mới  cởi .
 
Nàng nâng mẫu  đến cạnh cửa sốt, gọi: "Mẹ, ! Ở đây sắp  đốt trụi ,  nhanh nhảy xuống !"
 
"Không, Phi Phi, con   !"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-phe-phi-nang-dam-chay/chuong-78-tan-phe-phi-nang-dam-chay.html.]
Lời Lâm phu nhân còn  dứt,  thuyền hoa đột nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn, than củi vì chấn động mà rơi đầy xuống đất, chắc là  lầu chứa những vật dễ cháy như thuốc nổ  rượu gì đó,  tia lửa rơi xuống đốt cháy.
 
Lâm Tư Niệm cả kính,  : "Mẹ, nếu còn   thì sẽ  kịp mất..."
 
Còn   xong, nàng liền trợn to mắt.
 
Căn phòng ở lầu hai   đốt gãy, đầu gỗ  ngọn lửa hung hăng đốt cháy rơi xuống.
 
Lâm Phu nhân kêu lớn,   sống c.h.ế.t bảo vệ Lâm Tư Niệm ở  .
 
"Mẹ--!"
 
Lâm phu nhân thậm chí còn  kịp kêu lên một tiếng,  khối gỗ gãy rơi trúng   phun  một ngụm m.á.u tươi. Trong thời khắc sống c.h.ế.t ngàn cân treo sợi tóc , bà  vứt bỏ sự yếu mềm hơn một đời của , lấy    lá chắn sống c.h.ế.t bảo vệ con gái  tâm  yếu ớt .
 
Lâm Tư Niệm   thương chút nào, chỉ  thể trơ mắt  quần áo mẫu   thiêu trụi trong chớp mắt, đầu tóc cũng bốc lên ngọn lửa thật cao.
 
Lâm phu nhân  hôn mê vốn  tỉnh, nhưng là  đau đến tỉnh, bà  thiêu đốt  thể nào mở nổi mắt, chỉ  thể dùng giọng  yếu ớt kêu  gọi tên con gái: "Phi Phi, Phi Phi!"
 
Một tiếng   một tiếng,    đau đến đứt từng khúc ruột.
 
Lâm Tư Niệm liều mạng chạy đến cố dập tắt ngọn lửa  lưng mẫu , mang bà đưa đến ngoài cửa sổ, tê tâm phế liệt gào lên: "Mẹ,  cố gắng nhảy ! Nhảy  trong nước là  !"
 
Nghe thấy âm thanh của nàng, Lâm phu nhân liền bình tĩnh một chút,  khí tràn ngập mùi da thịt  cháy khét, nhưng bà dường như chẳng còn cảm thấy đau nữa, chỉ khàn giọng : "Phi Phi,  kiệt sức ,    nữa... Con  , nhanh , đừng lo  , cũng đừng lo cho  nữa, nhanh  ..."
 
"Đi !" Lâm Tư Niệm liều mạng đưa mẫu   ngoài cửa sổ: "Con ôm  cùng nhảy xuống!"
 
"Phi Phi,  yêu con..." Lâm phu nhân  mất  ý thức nhưng vẫn giang rộng hai canh tay, trong ngon lửa hừng hực duy trì tư thế khom , giữ  chút  gian an  cho con gái.
 
Khóe môi tóe m.á.u của Lâm phu nhân khẽ động, để lộ  một nụ  khó coi: "Duy Đường..."
 
Bà gọi tên chồng , như đang than vãn  điều gì đó: "... Duy Đường,  đợi , ... đến đây."