Tạ Thiếu Ly  nàng đang   gì.
 
Nàng đang hỏi: "Mẹ...  của ... ?"
 
 y  thể nào trả lời , cũng   mặt mũi trả lời nàng. Người của Tạ gia  ở sông tìm vớt một ngày một đêm, chỉ vớt  một t.h.i t.h.ể   cháy đen.
 
Cả đời Tạ Thiếu Ly chính trực thanh ngạo, đến cách lừa gạt để dỗ dành  khác cũng  . Y     đả kích thê tử, chỉ  thể lựa chọn im lặng.
 
 sự im lặng kéo dài   đủ để  lên tất cả.
 
Lâm Tư Niệm   giường, môi cắn chặt gối lụa, đôi mắt  tấm vải  tràn  hai hàng dịch thể màu nâu đỏ, cũng   là m.á.u  là nước thuốc.
 
Thanh Linh rón rén bưng thuốc đến, Tạ Thiếu Ly vén sợi tóc bện ở  trán nàng  phía , nhẹ nhàng ôm lấy vai nàng, để nàng tựa lưng  giường, lúc  mới nhận lấy chén thuốc trong tay Thanh Linh,  với Lâm Tư Niệm: "Ta đút nàng uống thuốc,  ?"
 
Giọng  của y  một tia dỗ dành  dễ nhận thấy, nhưng Lâm Tư Niệm dường như   thấy, cả  như mất hồn, cả  im lặng, chỉ  khóe mắt vẫn  ngừng rỉ  dòng nước mắt đỏ sậm chứng minh nàng vẫn còn một tia sức sống.
 
Bộ dáng tiều tụy như , càng khiến cho   đau lòng hơn bất cứ bệnh tật gì.
 
Tạ Thiếu Ly lấy khăn cẩn thận lau khóe mắt Lâm Tư Niệm, im lặng lau nước mắt cho nàng.
 
Y , Lâm Tư Niệm rơi nước mắt đều là m.á.u trong tim nàng. Nếu như  thể, Tạ Thiếu Ly nguyện ý bản   nàng chịu đựng sự đau khổ , chứ     thấy nàng  một chút  vui.
 
Tạ Thiếu Ly đảo chén thuốc, đưa đến bên miệng Lâm Tư Niệm. Lâm Tư Niệm vẫn  như khúc gỗ, đôi mỗi tái nhợt khô nứt mím càng thêm chặt, thuốc  thể đút ,  thuận theo khóe miệng mà chảy xuống.
 
Tạ Thiếu Ly nhanh chóng lấy khăn lau , y  Lâm Tư Niệm, trong ánh mắt che giấu nổi thống khổ, dường như là đang cầu xin : "Phi Phi,  uống một muỗng, ít nhiều gì cũng uống một muỗng  ?"
 
Dứt lời, y cúi  nhẹ nhàng hôn lên khóe môi nàng, giống như trăm nghìn  âu yếm như lúc .
 
Nàng  , nếu như bản   sai điều gì,     thế nào, thì cứ hôn nàng... hôn nàng một cái  việc sẽ  thôi.
 
  , Lâm Tư Niệm   còn mặt mày hớn hở mà nhào lên như lúc  nữa.
 
Loảng xoảng một tiếng, đồ sứ thượng đẳng vở vụn, nàng đánh rơi chén thuốc trong tay Tạ Thiếu Ly, nước thuốc màu nâu thuận theo vạt áo Tạ Thiếu Ly mà chậm rãi rơi tí tách  mặt đất,  khí dấy lên mùi thuốc đắc nghét.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-phe-phi-nang-dam-chay/chuong-80-tan-phe-phi-nang-dam-chay.html.]
Tạ Thiếu Ly hé miệng, cuối cũng cũng chỉ  thể im lặng cúi  nhặt mảnh vỡ  đất.
 
Lâm Tư Niệm cứng đờ chuyện động cổ, hốc mắt  lớp vải đỏ sẫm đối diện với Tạ Thiếu Ly, miệng khẽ đóng mở, phát  âm thanh như tiếng gió thoảng qua.
 
Nàng im lặng chất vấn: "Huynh vì ... ... đến sớm hơn..."
 
Nàng đang trách y. Tạ Thiếu Ly rũ xuống mí mắt, bàn tay cầm lấy mảnh vỡ khẽ run, dường như  cứa đứt bàn tay .
 
Lâm Tư Niệm : "Tại ...  chết...   là ?"
 
Tạ Thiếu Ly nhặt mảnh vỡ đặt ở  án kỷ bên cạnh,  đó   rót  cho Lâm Tư Niệm.
 
Lâm Tư Niệm thừa dịp y   pha , tay men theo án kỷ, lặng lẽ giấu một mảnh vỡ giấu  trong chăn.
 
Tạ Thiếu Ly bưng  đến, Lâm Tư Niệm hoảng hốt uống một ngụm, hé miệng, vô thanh : "Muội mệt ,  ngủ một lát."
 
Tạ Thiếu Ly nhẹ nhàng : "Ngủ ,  ở đây với ."
 
Lâm Tư Niệm lắc đầu, trong lòng tuyệt vọng. Nàng  , nhưng tròng mắt  bỏng  thể rơi thêm một giọt nước lệ nào.
 
Nàng : "Đi ."
 
Tạ Thiếu Ly hé miệng, Lâm Tư Niệm kích động đẩy y , vô thanh hét lên: "Đi, !"
 
Tạ Thiếu Ly sợ nàng   thương bản , chỉ  thể  dậy lùi  mấy bước,  ở cửa xa xa  nàng, dỗ dành: "Ta  ngoài ,  đừng giận nữa, Phi Phi, đừng giận nữa."
 
Lúc  Lâm Tư Niệm mới vô lực ngả xuống giường, mở miệng thở dốc. Một lúc , nàng xoay  đắp chăn lên,  nghiêng đưa lưng về phía Tạ Thiếu Ly.
 
Yết hầu Tạ Thiếu Ly khẽ động,  Lâm Tư Niệm thật lâu  mời theo lời mà  ngoài. Y  nỡ  xa, liền  ở hành lang ngoài cửa đờ   bầu trời u ám.
 
Tạ gia thế tử, tuấn dật vô song, lãnh khốc như tuyết  núi cao, kiêu ngạo như hoa mai thiết cốt, nào  ai từng  thấy bộ dáng tiều tụy bi thương như thế  của y? Thanh Linh hiện giờ thật  thể  nổi nữa, lặng lẽ cầm áo choàng và lò sưỡi đến, khuyên nhủ: "Thế tử gia,  mấy hôm   vẫn  chợp mắt, nên về phòng nghỉ ngoai một lát ! Phu nhân ở đay, nô tài  thể chăm sóc  mà."
 
Tạ Thiếu Ly  hồn,  hàng lông mi ẩm ướt vẫn còn vương một tia ưu buồn. Y nghiêng mặt, khàn giọng : "Không cần,   yên tâm."