Tạ Thiếu Ly cúi , dịu dàng chặn  đôi môi của nàng.
 
Không  qua bao lâu, ánh trăng dần mờ , Tạ Thiếu Ly qua loa thu dọn một phen, khoác lên áo bào  đến nhà bếp, bưng một chén gừng nóng và thức ăn cho Lâm Tư Niệm.
 
Lâm Tư Niệm ăn một ít canh gừng, liền lắc đầu  ăn no . Đợi  khi nàng ăn xong, Tạ Thiếu Ly mới uống phần canh gừng còn .
 
Lâm Tư Niệm  mệt, nhưng  thể nào ngủ . Nàng tựa lưng  thành giường, dựa  ánh nến hôn ám cẩn thận  lén gò má tuấn mỹ của Tạ Thiếu Ly, giống như  khắc thật sâu gương mặt y  tận xương tủy.
 
Tạ Thiếu Ly hạ nửa tầm mặt, ăn từng muỗng canh, tư thái ưu nhã,  hề phát  một chút âm thanh nhấm nuốt khiếm nhã nào.
 
Trong phòng an tĩnh đến lạ, một lát , Lâm Tư Niệm : "Thiếu Ly ca ca,   chuyện với  ."
 
Bàn tay đang cầm muỗng của Tạ Thiếu Ly dừng , nhẹ giọng : "Lời của   sẽ  thích  ."
 
Lâm Tư Niệm bỗng nhiên  y   gì.
 
 , một  thông minh như Tạ Thiếu Ly,  chuyện gì  thể giấu  mắt y chứ?
 
"Muội  khó chịu." Khóe miệng Lâm Tư Niệm khẽ động, bình tĩnh : "Nếu như   chút gì đó thì  sẽ điên mất."
 
"Ta   cùng   chuyện Hán Kim hai nước mấy năm liên tục chiến loạn  ngớt, cũng    bách tính khó khăn ngoài mạnh trong yếu,  chỉ là..."
 
Tạ Thiếu Ly ngừng một lát, đặt bát canh xuống, nghiêng đầu nhả  từng chữ: "Ta chỉ sợ mất  . Muội   đang  chuyện nguy hiểm như thế nào ?"
 
"Muội , nhưng     thể trở về nữa ." Khóe mắt Lâm Tư Niệm đỏ lên. Lúc mở miệng  mang theo một chút run rẫy: "Muội  mất cha,  mất cả ,    còn gì nữa , chỉ  thể mang sinh mạng   đánh cược một trận thôi."
 
Tạ Thiếu Ly  dậy, giọng  tức giận rõ ràng: "Muội còn  !"
 
"   cứu  , lúc  cũng , bây giờ cũng ."
 
Lời   tối  khỏi miệng, Lâm Tư Niệm trong nháy mắt dường như liền hối hận. Nàng rũ mắt  góc chăn,  dám đối diện với ánh mắt tổn thương của Tạ Thiếu Ly.
 
Một lúc , Tạ Thiếu Ly bước đến  giường, quỳ nửa  xuống  nàng. Lúc  Lâm Tư Niệm mới phát hiện, mắt của y  đỏ lên .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-phe-phi-nang-dam-chay/chuong-91-tan-phe-phi-nang-dam-chay.html.]
"Muội đang hận  ?" Y hỏi.
 
Sau đó y  tự  gật đầu, giọng  khàn khàn: "Muội hận  cũng  thôi. Ta nguyện   chịu đựng hết tất cả dằn vặt, chỉ mong  đừng dày vò chính  nữa."
 
Lâm Tư Niệm chột  đau lòng,  thể nào đáp .
 
Nàng  đầu, khàn giọng : "Huynh  hiểu  nổi đau của ."
 
"Ta hiểu." Tạ Thiếu Ly nhẹ nhàng mà cố chấp xoay mặt nàng , để nàng  thẳng  : "Vợ của  chịu khổ,     hiểu ?"
 
Chỉ một lời , nước mắt Lâm Tư Niệm  bắt đầu rơi.
 
"Không,   hiểu." Lâm Tư Niệm : "Huynh   tận mắt chứng kiến   yêu dấu nhất của  c.h.ế.t ngay  mắt là tâm trạng gì ,     thấy từng đám lửa nuốt lấy y phục của , đầu tóc ,  khí tràn đầy mùi thịt   đốt cháy là loại đau khổ như thế nào ? Bà  c.h.ế.t ngay  mặt , nhưng    thể cứu bà ..."
 
Lâm Tư Niệm nức nở một tiếng: "Cha   đều còn,  lo ăn lo mặc,    thể hiểu  nổi đau của  chứ!"
 
Không,   như . Trong lòng Tạ Thiếu Ly thầm phản bác,  thấy bộ dáng Lâm Tư Niệm như , nổi đau trong lòng y  hề thua kém thê tử của  chút nào.
 
   nhiều lời y  thể   . Y   tỏ  yếu kém,   yếu mềm, cái  nhà   một   trụ cột.
 
Bị thê tử  yêu của  chỉ trích như , Tạ Thiếu Ly cũng  tức giận, y chỉ hôn lên mắt Lâm Tư Niệm, khàn giọng : "Phi Phi, đừng  những lời  nữa  ."
 
Giọt lên  khóe mắt Lâm Tư Niệm còn  khô, tùy ý để Tạ Thiếu Ly hôn nàng. Ánh mắt nàng tản rã  lên mành trướng  đỉnh đầu,   qua bao lâu mới hạ quyết tâm : "Thiếu Ly ca ca, chung  tách   ngủ ."
 
Động tác của Tạ Thiếu Ly dừng , một lúc lâu cũng   gì.
 
Lâm Tư Niệm cắn răng, ép bản  phảu thật tàn nhẫn: "Muội    thấy , cứ như  ."
 
Nói xong, nàng đẩy Tạ Thiếu Ly , nhặt lên từng kiện áo quần rơi đầy  sàn nhà mang  .
 
Tạ Thiếu Ly khó khăn ngẩng đầu lên,  dậy ôm phía  Lâm Tư Niệm, giọng  thanh lãnh mang chút hoang mang: "Có     sai chuyện gì ,   hận  như , đến cả mặt cũng  để   thấy?"
 
Lâm Tư Niệm vùng vẫy nhưng  thể thoát, chỉ  thể xoay  chạm  gò má y: "Không ,  chỉ  yên tĩnh một  thôi."