Tạ Thiếu Ly chặn  nắm đ.ấ.m của Tạ Doãn, cả   ông đ.ấ.m mạnh lùi về  vài bước. Y  thu tay, nhích một chân chặn ở vách tường, ngoan cố chặn  một kích  lực của Tạ Doãn,  hề tỏ  yếu kém : "Phụ , con chỉ hỏi  một câu. Nếu như  chịu ức h.i.ế.p tan nhà nát của là mẫu  con,  cũng sẽ khuyên bản   nén giận cho qua ?"
 
Bốn phía từng đợt gió bạo khởi, trong ánh mắt phụ tử hai  đều đằng đằng sát khí.
 
Hai  giằng co hồi lâu, Tạ Doãn là  rút nắm đ.ấ.m về .
 
Ông lau mặt, giương quyền đ.ấ.m lên vách tường, vách tường  chấn động  tro bụi rơi  ngớt. Trênh vách tường  lót gạch xanh nứt  một đường. So với sự bạo phát của ông, Tạ Thiếu Ly  trông bình tĩnh hơn  nhiều.
 
Tạ Doãn hỏi: "Con   về phe ai? Thái tử? Hay là Cửu vương gia?"
 
"Đều  ." Tạ Thiếu Ly bình tĩnh  Tạ Doãn vẫn  hết tức giận, nhẹ giọng   một cái tên.
 
Tạ Doãn nhất thời  đầu,  kiềm nén  tức giận : "Con điên !"
 
Tạ Thiếu Ly trịnh trọng quỳ xuống, dập đầu mấy cái với Tạ Doãn,  đó y  dậy, dập đầu về hướng hậu viện nơi Vương phi đang ở.
 
"Cút." Tạ Doãn một chân đá bồn hoa ở góc tường.
 
Sau khi Tạ Thiếu Ly , Tạ Doãn giận đến ngút trời, trầm mặt bước đến hậu viện, hít một  thật  mới gõ cửa bước .
 
Ánh sáng trong phòng mờ mịt, Vương phi từ bồ đoàn  dậy,  rót cho Tạ Doãn một chén .
 
"Không cần ,  chỉ đến thăm nàng." Mặt Tạ Doãn đỏ bừng, trong ánh mắt còn lưu  chút tức giận, nhưng giọng điệu khi  với Dương Thị  vô cùng nhẹ nhàng. Ông : "Tiểu tử của chúng , cũng   học tính tình của ai, ngang ngược hết chổ ."
 
Vương phi rót nước sôi  trong ấm , rót một chén  xanh ngắt cho ông.
 
Tạ Doãn nhận , thuận thế nắm lấy tay thê tử, chỉ cảm thấy tất cả buồn bực trong lòng đều nháy mắt tan biến, lâu  mới : "Ta  quản nối tên tiểu tử đó nữa . Nếu như    xảy  biến cố, nàng cứ  về Tô Châu..."
 
Lông mi Vương phi khẽ rung,   lời nào.
 
Tạ Doãn nhẹ nhàng : "Nàng   luôn   về ,   thấy thế    một chút?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-phe-phi-nang-dam-chay/chuong-93-tan-phe-phi-nang-dam-chay.html.]
 
Vương phi kéo khóe miệng, để lộ một nụ  xinh  nhưng lạnh lùng: "Người nên c.h.ế.t   nên c.h.ế.t đều  c.h.ế.t sạch , còn trở về  gì chứ."
 
Lâm Tư Niệm nghiền nát những con như rết, cóc băng, kỳ nhông,  đó trộn với các loại dược liệu  nấu lên. Bên trong  vài loại dược liệu quý hiếm nàng  thể tìm thấy, nhưng Hoa Lệ  liệu   chuyện , nhân đêm tối phái  âm thầm mang đến cho nàng.
 
Uống nước thuốc  tanh  đắng,  dày từng đợt co giật, nàng liều mạng đè xuống cảm giác  nôn ,  xuống giường nhắm mặt điều tức.
 
Chỉ trong chốc lát, dược liệu   hiệu quả. Bên ngoài trời xuân ấm áp, Lâm Tư Niệm  cảm thấy lạnh đến run rẩy, m.á.u trong cơ thể như sôi lên nhảy loạn lung tung.
 
Dược hiệu  mạnh, nàng chịu  nổi, miệng mũi dần dần rỉ  những giọt m.á.u đen. Lâm Tư Niệm cảm thấy lục phủ ngũ tạng của  điều sắp nổ tung , lảo đảo bước xuống giường,  tìm thấy hai viên dược  trong đám chai lọ  lăn lóc  bàn,  mắt liền tối đen, co quắp ngã xuống đất, bịt miệng nôn  một ngụm máu.
 
Cũng may  khi nôn  một ngụm máu, nhịp đập rối loạn cũng dần dần bình , những dòng m.á.u đỏ cũng trở nên tươi hơn.
 
Nàng cố gắng bò dậy, lau  mồ hôi  trán, run rẩy cầm láy giấy bút  bàn, chuẩn   tâm lý: Uống xong canh cửu độc, cơ thể lạnh buốt, tạng phủ nóng như lửa đốt, miệng mũi chảy máu, dùng hàn phách, đậu xanh, huyền sâm, vỏ mẫu đơn, tuyết liên để  thuốc giải,  thể giảm bớt đau đớn.
 
Viết xong, nàng kiệt sức ngã gục xuống bàn, một lúc  mới  dậy thu dọn sạch sẽ đống đồ trong phòng,  quần áo mới bước  khỏi phòng.
 
Sau khi sự nóng rát trong cơ thể biến mất, Lâm Tư Niệm cảm thấy cơ thể nhẹ   ít, lệ khí   đang kêu gào đòi giải phóng.
 
Nàng vớ lấy cung tiễn bước  trong viện,  thành thục giương cung lên,  mà  thể kéo cây cung thành hình trăng khuyết.
 
Vèo một tiếng, tiễn rời cung trực tiếp đ.â.m xuyên  tấm bia cỏ  tường. Tiễn ghim  tường một tấc, lông  tiễn vẫn còn đang rung lắc  ngừng.
 
Lâm Tư Niệm mới luyện phá lập quyết nửa tháng   hiệu quả như , đến nàng cũng  chút ngạc nhiên.
 
Nàng đặt cung xuống, khóe miệng chậm rãi giương lên một nụ  lạnh: Chẳng trách  giang hồ liều c.h.ế.t cũng    nó.
 
Thanh Linh bưng điểm tâm đến,  ngẩng đầu  thấy Lâm Tư Niệm cầm đang cầm cung  lạnh,  khỏi  dọa một trận, đến khay đồ  tay suýt chút nữa  rơi xuống.
 
Chủ tử của nàng luôn là một  trong sáng rực rữ,   thể lộ  một nụ  âm ngoan như ?