trông tâm trạng Lâm Tư Niệm  ,   thấy Thanh Linh đang núp ở góc tường liền tiến  gần,  lấy một miếng bánh sữa dê  khay.
 
Đầu ngón tay Lâm Tư Niệm  cẩn thận chạm  mu bàn tay Thanh Linh, cả  Thanh Linh nhất thời rét lạnh: Lạnh quá! Kỳ lạ, thời tiết hôm nay rõ ràng  nóng mà!
 
Nàng vô thức giương mắt  Lâm Tư Niệm,     là ảo giác  , nàng cảm thấy gần đây tuy tinh thần của chủ tử   hơn  nhiều nhưng sắc mặt  càng ngày càng tái, môi cũng càng đỏ, giống như là  hút căng một bụng m.á.u tươi...
 
Cảm nhận  đường  của Thanh Linh, Lâm Tư Niệm đang cầm miếng bánh sữa dê nhấp một miếng, nhíu  con mắt hẹp dài như nhiễm lên một đường chỉ đen, tựa tiếu phi tiếu : "Ngươi luôn  chằm chằm  như thế  gì,  cần tròng mắt nữa  ?"
 
Lưng Thanh Linh lạnh toát, giơ khay lên gùy xuống đất, run giọng : "Nô tài  , nô tài đáng chết!"
 
Lâm Tư Niệm ngẩn rang, lập tức nuốt xuống miếng bánh cuối cùng, giương tay nâng Thanh Linh đang thấp thỏm lo sợ  dậy, thở dài : "Ta chỉ đang  đùa,    nghĩ là thật ."
 
Thanh Linh   từ lúc nào Lâm Tư Niệm  khí lực lớn như ,  thể một tay nâng nàng  dậy, lúc  liền sợ đến    lời, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh.
 
Từ lúc Lâm Tư Niệm  phủ đến , luôn luôn  thiện  hề cãi vã, quan hệ giữa nàng và Thanh Linh  , đôi lúc còn  phân biệt   chơi đùa.   bao giờ  trò đùa nào như hôm nay, khiến nàng cảm thấy sống lưng lạnh toát...
 
Lâm Tư Niệm vươn ngón tay lạnh lẽo , nhẹ nhàng chạm  khóe mắt Thanh Linh,  : "Mắt của Thanh Linh  như ,   nỡ hủy nó  chứ? Đi thôi,  dọa ngươi nữa."
 
Dứt lời, nàng buông Thanh Linh , cầm lấy cung tiếng hò một điệu hát giân gian trở về phòng,     chơi đùa ở .
 
Tạ Thiếu Ly từ Định Tây Vương phủ trở về, liền thấy Thanh Linh mất hồn  ở giữa viện, y vô thức  về phía sương phòng đối diện, hỏi: "Phu nhân ?"
 
Thanh Linh nhanh chóng cúi đầu: "Phu nhân  trở về phòng."
 
Nhìn thấy trong viện  dựng lên bia ngắm, lông mày Tạ Thiếu Ly liền nhăn , hỏi: "Phu nhân ngoài việc luyện cung, còn  gì nữa."
 
"Thường thì  dạo quanh các tiệm thuốc trong thành, trở về liền chui  phòng nấu thuốc, ai cũng   ."
 
Tạ Thiếu Ly mím môi, phất tay ý bảo Thanh Linh lui xuống, tự  mở cửa tiến .
 
Một mùi thuốc nồng nặc đập  mặt, Tạ Thiếu Ly nhíu mày.
 
Lâm Tư Niệm đang tựa  cạnh án kỷ bên cửa sổ hướng đông,  ngâm nga một tiểu khúc  nhắm mắt dưỡng thần. Dưới ánh nắng, gương mặt tái nhợt của nàng càng trở nên trong suốt, nhưng bờ môi  đỏ đến kỳ lạ, càng điểm lên gương mặt nàng vài phần quyến rũ   nên lời, giống như một con yêu tinh lười biếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-phe-phi-nang-dam-chay/chuong-94-tan-phe-phi-nang-dam-chay.html.]
 
Nghe thấy cước bộ của y, Lâm Tư Niệm liền mở mắt,  : "Huynh đến ."
 
Đây là  đầu tiên Tạ Thiếu Ly  thấy nàng  trong mấy ngày nay. Chỉ là nụ    chút quái dị,  thể   chổ nào  đúng.
 
"Hôm nay tâm trạng  tệ?" Tạ Thiếu Ly bước đến  cạnh án kỷ, vươn tay nắm lấy bàn tay Lâm Tư Niệm, đầu lông mày  càng nhíu chặt hơn: "Tay   lạnh như ."
 
Nụ   môi Lâm Tư Niệm cứng , bất động thanh sắc rút tay về: "Huynh hôm nay đến Định Tây Vương phủ  gì, Vương gia Vương phi  khỏe ?"
 
Tạ Thiếu Ly trầm mặt một lúc mới : "Chỉ là về thăm một chút, bọn họ vẫn  khỏe mạnh."
 
Tiếp đó, tầm mắt y dò xét một vòng quanh phòng, thấy  bàn dày đầy bình thuốc, y  nhịn  hỏi: "Mỗi ngày nàng ở trong phòng nấu thuốc  gì?"
 
"Sao nào, sợ  hạ độc c.h.ế.t Triệu Thạc ?" Khóe miệng Lâm Tư Niệm cong lên, để lộ một nụ  lạnh lẽo.
 
Tạ Thiếu Ly : "Ta sợ  ăn bậy."
 
Trong lòng Lâm Tư Niệm  chút chột , dời tầm mắt: "Đang yên đang lành  ăn bậy thuốc  gì."
 
"Mũi tên  b.ắ.n   tường,   thấy ."
 
Lâm Tư Niệm cứng , thầm nghĩ  .
 
Quả nhiên, Tạ Thiếu Ly tiếp tụ : "Phi Phi, sức lực của  từ lúc nào trở nên mạnh như ?"
 
"Muội ở trong phủ   gì , chỉ  mỗi sở thích như , chăm chỉ khổ luyện tự nhiên sẽ  như thế,  vấn đề gì ?" Lâm Tư Niệm    kiên nhẫn, cả  vươn qua án kỷ, dán lên   Tạ Thiếu Ly,  thầm  tai y: "Tâm trạng  hôm nay  ,   chuyện  nữa. Muội với  cũng  hơn nửa tháng  ở chung phòng,  nhớ  ?"
 
Đâu chỉ là nhớ, mà là nhớ đến phát điên .
 
Khoảnh khắc cơ thể Lâm Tư Niệm dán đến, Tạ Thiếu Ly liền  phản ứng.
 
Hô hấp của y trở nên khó khắn, nhưng vẫn cố đè nén dục vọng của , đẩy Lâm Tư Niệm  xa  mới   mắt nàng nghiêm túc : "Muội thực sự  giấu  chuyện gì, cũng    chuyện gì tổn thương đến  chứ? Những loại thuốc  rốt cuộc là ..."