Thanh Linh nghĩ, nếu   ngăn cản  chủ tử, chi bằng trông chừng nàng,   gì cũng  thể chiếu cố lẫn .
 
Lúc  ngang qua hành lang trong viện, Lâm Tư Niệm liền ngừng .
 
Ánh mắt nàng dừng   vài dây leo xanh mướt  hiên, đó là những dây leo của cây nho trông năm ngoái, lúc  đang là mùa sinh sôi nảy nở, nho dây mọc mầm, những màu xanh mềm mại sinh trưởng , thuận theo hành lang leo lên phía .
 
Lâm Tư Niệm thậm chí  thể tưởng tượng đến lúc hạ đến hình dáng hành lang treo đầy những dây leo xanh biếc. Nếu như   những biến cố  thì nàng lúc   hạnh phúc tựa  lòng Tạ Thiếu Ly,  ánh trăng nâng cốc  , vui đùa hóng gió.
 
Đáng tiếc,  thế gian   hề  hai từ nếu như.
 
Quản gia mới trong phủ là một nam tử to lớn, lúc   lúc  qua, thấy Lâm Tư Niệm  trong viện ngẩn , liền cúi  : "Phu nhân chuẩn   ngoài? Hôm nay trời  âm u, Thanh Linh, nhanh đưa ô cho phu nhân  hẳn  ngoài."
 
Lại : "Chỉ  mỗi Thanh Linh thì  ,   thêm nhiều thị vệ..."
 
Lâm Tư Niệm tỉnh  trong trầm mặc, giương tay ngăn  lời  quá nhiệt tình của quản gia, nhàn nhạt : "Không cần."
 
Thanh Linh  đằng  Lâm Tư Niệm liều mạng nháy mắt với quản gia, quản gia ngẩn , tầm mắt rơi  tay nải   Lâm Tư Niệm, nhất thời hiểu  đang xảy  chuyện gì.
 
Quản gia hé miệng,  khuyên nhủ nhưng  sợ Lâm Tư Niệm tức giận.
 
Lâm Tư Niệm cứ như thế lướt qua quản gia, bước  ngoài.
 
Thanh Linh vội vàng nhận lấy tai nải trong tay nàng, nhỏ giọng : "'Nô tỳ đến đây phu nhân."
 
Lâm Tư Niệm  nàng   Tạ Thiếu Ly xem chừng nàng, cũng  ngăn cản, để nàng tùy ý theo.
 
Lâm Tư Niệm   xe ngựa,  nhanh  đến Lâm phủ.
 
Cửa Lâ phủ ẫn treo hai chiếc lồng đèn trắng, trong cảnh  nhộn nhịp khắp thành càng trở nên gai mắt. Lâm Tư Niệm híp mắt   cửa, mười ngón tay trong tay áo nắm , vết thương trong lòng dường như   hung hăng xé mở, m.á.u tươi  rỉ .
 
Nàng nhắm mắt định thần, lúc mở mắt , trong con ngươi  là một mảnh lãnh mạc.
 
Lâm Túc đang   hoa đào trong viện xem sách ngẩn , lập tức đóng sách   dậy: "A ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-phe-phi-nang-dam-chay/chuong-97-tan-phe-phi-nang-dam-chay.html.]
 
Lâm Tư Niệm  chớp mắt, đến  cũng   Lâm Túc một cái, chỉ giẫm lên nền đất ẩm ướt  viện bước  đại sảnh.
 
Điện thờ trong sảnh đầy hương khói cúng cho linh vị Lâm Duy Đường Và Lâm Vu Thị.
 
Lâm Tư Niệm ngẩng   dòng chữ "Tiên khảo Lâm Duy Đường đại nhân chi vị" cùng với "Tiên tỉ Lâm Vu Thị chi vị"  bài vị, trong lòng càng thêm đau đớn, những hồi ức hắc ám cứ xông lên từng đợt, ép nàng  thể hô hấp .
 
Lâm Túc  đằng  nàng, áy náy : "A ,    lời nào  trở về ròi? Ta còn  kịp chuẩn ..."
 
"Ai mà  của ?" Lâm Tư Niệm dâng hương vái linh vị, nhanh chóng cắm hương  lư,    Tâm Túc.
 
Y bào màu xanh thẫm của nàng khiến  nổi bật lên làn da trắng muốt của nàng, bờ môi đỏ thắm treo lên ý  lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương.
 
Mặt Lâm Túc đỏ bừng, nháy mắt  trở nên tái nhợt.
 
Hắn  đủ thi thư, nhưng   một câu của    cho nghẹn đến   nên lời, chỉ  thể cứng   đó, trúc trắc xin : "Xin , Phi Phi."
 
"Dừng ,   gọi nhũ danh của ." Lâm Tư Niệm xoay , y bào mãu thẫm như bóng đêm phủ xuống, trong ánh mắt kinh ngạc của Lâm Túc, nàng thoải mái  tựa  ghế  điện thờ.
 
Đó là vị trí chủ nhà Lâm gia,  từng thuộc về Lâm Duy Đường,  đó thuộc về Lâm phu nhân. Sau khi mẫu  mất, đến Lâm túc còn  dám   vị trí , hôm nay, Lâm Tư Niệm   lên đó, tỏa  một cổ uy nghiêm bất khả xâm phạm.
 
Lâm Túc đột nhiên cảm thấy,  dường như  quen    mặt .
 
Cô nương diễm lệ xinh , thần tình âm trầm ,  còn là   ngây thơ trong sáng  của  ?
 
Không cho phép  đoán mò, Lâm Tư Niệm một tay đặt lên huyệt thái dương, một tay tùy tiện quấn lấy lọn tóc, lạnh nhạt : "Huynh sớm  qua tuổi  quan,  trở về thành gia lập nghiệp, còn tiếp tục nương nhờ trong Lâm phủ, e rằng  chút  ."
 
Nghe thấy câu 'nương nhờ Lâm phủ', mặt Lâm Túc liền tái,   Lâm Tư Niệm đang  vững vàng  vị trí gia chủ, một lúc  mới khàn giọng : "Muội đây là,  đuổi ca ca  khỏi phủ ?"
 
"Không  đuổi, là mời." Lâm Tư Niệm  trào phúng: "Nếu như là đuổi,  tưởng  còn  những lời khách khí như thế  với  ?"
 
"Thế tử phi,  thật hận  đến mức  , đến ca ca cũng   gọi  một tiếng?" Lâm Túc hít sâu, trong ánh mắc đỏ rực tràn ngập hổ thẹn, cố gắng : "Chuyện của , là sơ sẩy của , là  đếm đó  tham rượu uống say!  ai ngờ   thể đến mức , xảy  chuyện ngay đêm đó..."