"Không thể ngờ đến? Huynh trưởng chớ quên sở dĩ   dám đến Tạ phủ là vì  chỉ tin tưởng rằng   thì sẽ   xảy  chuyện, lúc  giao  cho ,  dặn dò  như thế nào? Huynh   thề thốt như thế nào bảo sẽ  để xảy  chuyện!"
 
"Ca ca , nhưng cha   như , Lâm gia    vực dậy..."
 
"Lâm gia? Lúc      là  Lâm gia . Ta và  đều cho rằng  là một nam nhi đỉnh thiên lập địa, mới tin tưởng  ỷ   , nhưng  thì ?"
 
Lâm Tư Niệm  mỉa mai: "Huynh lúc trẻ cậy khí, đoạn tuyệt quan hệ với phu   phiêu bạc,   liền đến bảy năm, bảy năm    từng về nhà  bọn họ một cái ? Thi cốt phụ  c.h.ế.t trận ở đất khách còn  lạnh,   từng trở về  hiểu tử một ngày? Mẫu  bệnh nặng lẻ loi hiu quạnh,   từng một  nào ở bên cạnh bưng thuốc ! Huynh rõ ràng  bây giờ là thời khắc nguy hiểm, nhưng  bỏ  mẫu   uống rượu, tạo nên tai họa như bây giờ! Lúc đó,    nhớ đến  họ Lâm?"
 
"Ta..." Lâm Túc lùi về  một bước, gương mặt ôn hậu trở nên tái nhợt,  Lâm Tư Niệm  đến  thể phản bác.
 
Lâm Tư Niệm  sắc bén mà xinh , khóe mắt hiện lên tia thủy quang lạnh lẽo: "Huynh luôn miệng  nhân nghĩ trung hiếu, nhưng luôn  chuyện thế gian bất hiếu bất nghĩa,  cho cùng cũng là một ngụy quân tử tự cho  là thanh cao, nào  tư cách   là  Lâm gia!"
 
Lâm Túc nháy mắt giống như sụp đổ, loại  văn nhân giả thanh cao  những lời  sắc bén của Lâm Tư Niệm liền  đánh tan tát, chỉ còn  sự hoảng loạn lo lắng.
 
Hắn đưa tay vuốt con mắt ửng đỏ, yết hầu lay động, khàn giọng : "Muội  thế nào mới chịu tha thứ cho ?"
 
Lâm Tư Niệm chậm rãi mở miệng, lạnh lùng : "Không    thích đoạn tuyệt quan hệ với Lâm gia ,    luôn chê  gan nhỏ yếu mềm   mất mặt ? Hôm nay  bằng  dứt khoát một  ."
 
Hai hàng nước mắt Lâm Túc rơi xuống, ngẩn   nàng.
 
Miệng Lâm Tư Niệm khẽ động, : "Đi . Từ nay về , những  sống và c.h.ế.t trong Lâm phủ  đều  còn quan hệ gì với  nữa."
 
"Thế tử phu,   chúng  tình như chân tay, cảnh tượng lúc nhỏ còn nắm tay  vui đùa còn rõ ràng  mắt." Lâm Túc khó khăn : "Muội thật xem là thật,   đến bước  ?"
 
"Nếu   niệm tình nghĩa   của chúng  thì cỏ  mộ  trưởng e rằng cũng  xanh . Có      trưởng như  cũng chẳng  gì khác biệt,  ,  còn giữ    gì?"
 
Lâm Tư Niệm nhắm mắt, bấm tay xoa huyệt thái dương: "Nhân lúc còn sớm hãy  , những lời như   sẽ   ba , tránh cho cha   thấy đứa con bất hiếu , hồn phách sẽ khó yên."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-phe-phi-nang-dam-chay/chuong-98-tan-phe-phi-nang-dam-chay.html.]
 
Hai hàng nước mắt chảy dài  gương mặt dày rộng của Lâm Túc,  giống như trong nháy mắt  đánh bay tất cả ngạo khí, trở nên vô cùng chật vật.
 
Huynh  hai  giằng co trong chốc lát, Lâm Túc cuối cùng cúi đầu, mất hồn bước  khỏi cửa.
 
Lâm Tư Niệm nhàn nhạt : "Người , mang hết đồ đạc của  mang  ngoài."
 
Trong chốc lát, Lâm Túc thu dọn tất cả đồ đạc lúc  mang đến Lâm phủ, chỉ màng  một thùng sách, đến y phục cũng  mang theo. Hắn   cửa, trong con mắt đỏ au  rõ là khuất nhục  là hổ thẹn,  Lâm Tư Niệm : "A ,   đây."
 
Lâm Tư Niệm trừng mắt, trong con mắt hẹp dài hiện lên tia lạnh lùng. Nàng gọi Lâm Túc: "Đợi ."
 
Trong mắt Lâm Túc lóe lên một tia sáng, mong đợi    nàng.
 
Lâm Tư Niệm : "Ta   và Tiêu sư  quan hệ  tồi,   , bất cứ  nào giúp đỡ Triệu Thạc đều là kẻ thù của . Nếu như  gia nhập  trướng Thái tử, liền đừng trách   đao kiếm tương tranh."
 
Điều nàng  , chính là chuyện .
 
Ánh sáng trong mắt Lâm Túc trong nháy mắt lụi tàn, một mảnh khô héo. Hắn  gật cũng  lắc đầu, chỉ cứng nhắc thẩn thờ xoay , bước từng bước  khỏi Lâm phủ.
 
Gió xuân ấm áp, trăm hoa khoe sắc,  một  thanh y ánh lên hoa đào khắp viện, đơn bạc mà hiu quạnh, dần dần, dần dần biến mất trong tầm mắt của Lâm Tư Niệm.
 
Lâm Túc cuối cùng cũng  ,   rời khỏi Lâm phủ, nhưng Lâm Tư Niệm  chẳng  chút vui vẻ nào, chỉ còn  một bụng bi thương.
 
Nàng cắt đứt hết thảy  ràng buộc, cuối cùng một  cô độc bước  cây cầu độc mộc  thể  đầu.
 
Lâm Tư Niệm đ.ấ.m lên cái chân đang đau nhức, ánh mắt trống rỗng lạnh băng, giống như đang  về một nơi xa   ánh sáng, nhẹ giọng : "Thanh Linh,      tính ?"