Tận Thế Nhặt Rác – Ta Dựa Vào Biến Đồ Phế Thành Bảo Một Đường Xưng Bá - Chương 235

Cập nhật lúc: 2025-10-03 08:09:10
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên ngoài, rèm cửa của nhiều căn lều vén lên. Vài dân tị nạn gặm bánh mì bước , rõ ràng cũng tò mò xem rốt cuộc xảy chuyện gì.

“Hình như mấy tình nguyện viên về !” – một giọng vang lên giữa đám đông.

“Là Tôn và ? Họ mang vật tư về thật ?”

Nghe thấy hai chữ “vật tư”, ánh mắt những dân tị nạn vốn chỉ định hóng chuyện bỗng sáng rực lên.

“Có khi là thật đấy, thì ngoài đó ồn ào như !”

“Ối dào, chạy xem nhanh, lỡ chậm chân lấy hết vật tư thì .”

Họ gặp nạn hơn hai tháng nay, “vật tư” giống như một từ khóa nhạy cảm, chỉ cần nhắc đến là tất cả đều tạm thời mất lý trí.

Những dân tị nạn chạy xem náo nhiệt ban đầu liền ùa như ong vỡ tổ về phía phát âm thanh.

Còn những khỏi lều, thấy bên ngoài nhắc đến vật tư cũng vội vàng vén rèm lên xem xét. Thậm chí còn vơ vội cái túi vải lao ngoài.

Lâm Sơ kéo rèm , chậm rãi thưởng thức sạch sẽ đĩa thịt vịt da giòn xốt ngọt bàn.

nghĩ những trở về là Tôn Vũ Triết và nhóm của .

Người thường khó sống sót một trận động đất ở công trường xây dựng, vì cô vẫn luôn nghi ngờ lời giải thích của Khâu Hàng. Anh đá rơi trúng đầu đến ngất , thế mà sống sót một cách thần kỳ.

Điều khiến Lâm Sơ bất giác nghĩ đến loài bọ tuyết ký sinh ở thế giới .

Nếu xem trận động đất bất thường ở công trường xây dựng như một con quái vật khổng lồ đang nổi giận, nuốt chửng những kẻ dám xâm phạm lãnh địa của nó…

Vậy liệu Khâu Hàng là miếng mồi mà con quái vật thả , dùng để dụ dỗ thêm nhiều con đến món ngon đĩa cho nó ?

Nghĩ đến đây, sống lưng Lâm Sơ chợt lạnh toát.

Nếu sự thật đúng là như , liệu bản cũng là một miếng mồi hình thả ?

Nhận thức khiến cơm trong miệng bỗng dưng nhạt nhẽo.

theo nguyên tắc lãng phí, cô vẫn ăn hết cơm và thức ăn, cuối cùng lấy một hũ sữa chua từ trong gian, bên cửa sổ cho tiêu cơm.

Bên ngoài khu cứu trợ vẫn ồn ào ngớt. vì lo phát hiện, vị trí Lâm Sơ chọn đỗ xe cách khá xa cổng chính nơi cô qua ban chiều. Cô chỉ thể đợi những hóng chuyện trở về mới chuyện gì xảy .

May mắn là Lâm Sơ đợi quá lâu. Khi hũ sữa chua trong tay cô cạn, những dân tị nạn ngóng tin tức lục tục về.

“Tình nguyện viên Tôn về! Cả Vương cùng cũng ! Chỉ Khâu trở về thôi.” – một từ ngoài về chạy báo tin cho các lều.

Ngay lập tức, từ trong lều chạy hỏi: “Ý ? Anh về, là...”

Người nọ vẻ mặt phức tạp, dậm chân một cái: “Haiz, chính là cái ý mà đang nghĩ đó, còn sống sờ sờ, cứ thế mà chôn vùi ở công trường !”

Lại chui khỏi lều, mặt mày cũng đầy vẻ khó tin.

“Sao thế ? Mấy hôm nay động đất chỉ là dư chấn nhỏ, cứ một lúc rung lên một cái, chúng quen . Mấy tòa nhà ở công trường xây dựng bao nhiêu trận động đất cũng sập, tự dưng sập chôn luôn !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-the-nhat-rac-ta-dua-vao-bien-do-phe-thanh-bao-mot-duong-xung-ba/chuong-235.html.]

“Đã đào ? Đã xác nhận là qua khỏi ?”

Mọi xôn xao bàn tán, những ngóng tin tức trở về cũng ngày một đông hơn.

“Khổ em gái Tôn quá, con bé dẫn em trai nó tìm đội cứu hộ nhờ giúp đỡ, ai ngờ lúc đội cứu hộ đang cứu thì xảy sụt lún, đội trưởng Đỗ của đội cứu hộ và cả em trai con bé đều rơi xuống .”

“Cái gì? Anh là đội trưởng Đỗ Phong của đội cứu hộ Bạch Vân á?” – trong đám đông cao giọng hỏi.

, chính là Đỗ Phong. Ngoài , đội của chỉ còn hai đội viên trở về.”

Nghe đến đây, đám đông đang ồn ào bỗng dưng im bặt.

Thật hai tháng qua, c.h.ế.t và thương bên cạnh họ nhiều đếm xuể, đôi khi họ còn cảm thấy bản chai sạn với sinh tử, chỉ cần giữ mạng sống là may mắn .

đột nhiên tin đội trưởng đội cứu hộ cứu nhiều ở đây còn nữa, họ vẫn khỏi cảm thấy xót xa.

Cuối cùng, cất lên một tiếng thở dài não nề: “Người như , đột ngột thế chứ.”

“Chúng tiễn họ một đoạn .” – đề nghị.

Lời đề nghị nhanh chóng hưởng ứng, nhưng những trở về nhíu mày: “Chúng rơi cả xuống , đào lên .”

Lời của họ nhiều nghi ngờ: “Không đào lên thì mất ?”

“Nghe hai đội viên cứu hộ trở về kể , rơi xuống thì tìm thấy nữa. Anh Tôn và Vương chôn vùi đó cũng biến mất tăm.”

Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!

Lời thốt , cả khu trại một phen xôn xao.

Người rơi xuống tìm thấy, rốt cuộc là chuyện gì?

“Trời, rơi xuống tìm thấy ? Hay là hố quá sâu, rơi xuống tan xương nát thịt chăng?”

Nghe , đám đông im lặng một lúc.

Sau đó, vài bạo dạn hơn đưa vài phỏng đoán về độ cao, nhiệt độ… thậm chí còn đoán rằng hành vi của con chọc giận ông trời nên mới giáng xuống hình phạt.

Cuối cùng, lên tiếng kết luận: “Chúng đừng tự dọa nữa. Nghe đội phó của họ dẫn qua đó , chắc là sẽ đào nữa. Đợi đội phó họ về là sẽ kết quả thôi.”

Lâm Sơ vẫn ghế dài trong xe RV, mặt là một trang giấy kín những thông tin .

Trong khi bên ngoài đang xôn xao đoán già đoán non, Lâm Sơ lấy một tờ giấy trắng khác, hệ thống thông tin một nữa.

Sau khi sắp xếp xong, Lâm Sơ nội dung giấy, cuối cùng dùng bút khoanh tròn mấy từ khóa.

“Động đất”, “Nứt đất”, “Sụt lún”, “Sập đổ”, “Biến mất”.

Từ lúc rời khỏi công trường, cô nào, cũng rơi xuống chôn vùi sẽ biến mất.

Suy nghĩ một lát, cô thêm lên giấy: “Mùi tanh tưởi”, “Bóng tối nuốt chửng”.

Mùi tanh tưởi là do cô ngửi thấy, còn “bóng tối nuốt chửng” là hình ảnh cô thấy trong tiềm thức cảnh báo nguy hiểm.

 

Loading...