Một con nhện biến dị to bằng mèo đang ở cách đó xa, liên tục phun những sợi tơ dày như dây cotton.
Tơ nhện dần đan thành một tấm lưới. Nó phun thêm một sợi nữa, định men theo sợi tơ bò lên thì đột nhiên, một mùi hôi thối kinh khủng ập thẳng phần bụng nó.
“Phụt—”
Một vũng nước đen b.ắ.n tới, chắn ngay một bên khí khổng của con nhện. Sợi tơ trong miệng nó lập tức đứt phựt, hình rơi thẳng xuống . Gần như cùng lúc đó, một vũng nước đen khác bay tới, bịt kín luôn bên khí khổng còn .
Một con nhện biến dị bình thường cứ thế b.ắ.n rơi.
“Được thật đấy!”
Bên cạnh, Hướng Long phát âm thanh ồm ồm như nghẹt mũi.
Lâm Sơ quen với kiểu giọng của . Lúc Hướng Long đang nhét chặt hai dải giấy trắng mũi, chỉ thể thở bằng miệng.
“Diệp Bác Văn, mày thấy chứ? Hiệu quả đúng !”
Hướng Long sang tìm đồng tình, nhưng lúc mới phát hiện Diệp Bác Văn vốn còn cạnh , từ khi nào lùi phía , ôm n.g.ự.c cúi nôn khan mà phát tiếng.
“Nhìn cái bộ dạng yếu đuối của mày kìa!” Hướng Long hừ lạnh. “Lúc nãy tao bảo bịt mũi mà mày .”
Diệp Bác Văn đúng là khổ cũng nên lời.
Sau khi xuất viện, thấy Lâm Sơ và Hướng Long mỗi cầm một khẩu s.ú.n.g phun nước đen, là ngoài thử uy lực, liền theo.
Hắn tự hiểu quá ít về các nhiệm vụ , mà hai thì tuyệt đối kiểu cho hưởng lợi. Nếu họ cầm s.ú.n.g chĩa đầu uy hiếp, chỉ thể chủ động tỏ tích cực hơn.
Ai bảo dùng hết reset nơi trú ẩn , giờ trú ẩn nữa, chiêu “câu giờ” cũng phát huy . Muốn sống yên, chỉ còn cách lấy lòng họ.
Nào ngờ dọc đường, Hướng Long bắt đầu bịt mũi, còn nếu bịt thì sẽ hối hận.
thấy Lâm Sơ bịt, Diệp Bác Văn cứ nghĩ Hướng Long cố tình chơi khăm , nên cũng ngơ. Ai dè… thối đến mức !
Xem xong hiệu quả, ba về căn cứ. Suốt dọc đường, dày Diệp Bác Văn lúc nào cũng cuộn lên, axit trào ngược từng cơn.
Vừa khỏi thang máy, Hướng Long lập tức mở miệng: “Lâm Sơ, thứ cô định giá bao nhiêu? Chỉ cần hợp lý, mua hết.”
Lâm Sơ vội báo giá, chỉ giới thiệu : “Bình chứa của khẩu s.ú.n.g phun là mười lít.”
Nghe đến đó, mắt Hướng Long sáng rực.
Anh vốn tưởng đây chỉ là s.ú.n.g phun nước bình thường, ngờ chứa tận mười lít nước đen.
Lượng thì hề ít.
Do dự một lát, đưa giá: “Cô thấy… 100 tích phân thế nào?”
Lâm Sơ đáp ngay, giả vờ suy nghĩ một lúc mới gật đầu.
Trên mặt Hướng Long lập tức hiện lên nụ “lời to ”.
Về đến cửa phòng, dè dặt hỏi thêm: “Thứ còn nữa ? mua hai khẩu.”
Lâm Sơ dừng một chút gật đầu.
Sau khi giao dịch xong hai khẩu cho Hướng Long, Diệp Bác Văn bên cạnh chần chừ một lát nhỏ giọng lên tiếng: “Cho … một khẩu .”
Có ăn thì lý gì từ chối. Lâm Sơ bảo chờ ở cửa, lát mang một khẩu s.ú.n.g phun nước đen mới tinh.
300 tích phân túi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-the-nhat-rac-toi-bien-phe-pham-thanh-bao-boi-ung-dung-nam-thang/chuong-302-the-gioi-sinh-vat-bien-di-64.html.]
Lâm Sơ lãi ròng 240 tích phân, cộng thêm 450 tích phân tiền chữa trị Diệp Bác Văn đó. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, cô kiếm tổng cộng sáu trăm chín mươi tích phân từ giao dịch ngoại tuyến.
Cô khỏi cảm thán. Từ xưa đến nay, ăn buôn bán quả nhiên là con đường kiếm tiền nhanh nhất.
Chỉ tiếc cấp độ nơi trú ẩn hiện tại của cô chỉ cho phép giao dịch ngoại tuyến tối đa một nghìn tích phân mỗi thế giới.
May mà hạn mức mua và bán tính riêng.
Trước đó cô tiêu 387 tích phân ở chỗ Hướng Long, giờ thu về 750 tích phân. Tính , hạn mức chi còn 613 tích phân, hạn mức thu chỉ còn 250.
Mấy ngày tiếp theo, Lâm Sơ thỉnh thoảng ghé trung tâm nghiên cứu.
Cô quên rằng, ngoài nhiệm vụ chính bắt buộc, còn nhận một nhiệm vụ ẩn điều tra.
Nhiệm vụ ẩn là kiểu điều tra, mà bắt đầu từ các nhà khoa học ở trung tâm nghiên cứu, rõ ràng là con đường nhanh nhất để nắm những biến động và khi dị biến xảy .
Qua mấy ngày thu thập thông tin, cô phát hiện hầu như ai cũng nhắc đến cùng một chuyện.
Kể từ khi liên minh cầu xây dựng một nhà máy kiểu mới, hệ sinh thái bắt đầu suy thoái theo kiểu tụt dốc phanh.
Rất nhiều loài thực vật và côn trùng vốn phổ biến rơi nguy cơ tuyệt chủng.
Trước khi tận thế bùng nổ, các nhà khoa học từng nhiều đề xuất dừng nhà máy đó, nhưng nào thông qua.
Nhà máy rốt cuộc sản xuất thứ gì, thuộc diện cơ mật.
Mọi chỉ nó phân xưởng tất cả các lục địa.
Mà phân xưởng lục địa nơi căn cứ trung ương tọa lạc, trong nước họ.
Thế nhưng khi Lâm Sơ hỏi vị trí cụ thể, tất cả các nhà khoa học đều tỏ mơ hồ.
“Việc xây dựng và chọn địa điểm ban đầu đều xếp danh mục tuyệt mật. … nếu thông tin là chính xác, cô thể hỏi vợ giáo sư Phương. Có lẽ cô chút gì đó.”
Người đề nghị cô tìm Chu Thu Vũ là Giang Hiển.
Mấy ngày nay Lâm Sơ mới , trong những năm Giang Hiển rời nhà, thực vẫn luôn âm thầm quan tâm đến tình hình của chị.
Sau khi họ chuyển nhà, nhanh chóng phát hiện bạn học cũ, Phương Học Trung cũng mua nhà cùng khu với trai .
Vì Phương Học Trung mỗi quý đều xin nghỉ phép về thăm gia đình, Giang Hiển dần dần kết với , cũng ít chuyện trong nhà họ Phương.
Mà , Chu Thu Vũ từng là một nữ cường nhân trong ngành, là chuyên gia kiến trúc.
“Cô từng công tác lâu, ngay cả Phương Học Trung cũng rõ cụ thể là , chỉ đó là một dự án bảo mật. Thời gian trùng khớp với lúc nhà máy thành lập.”
“Giai đoạn đó, hai vợ chồng nhà họ Phương đều ở nhà. Chu Thu Vũ thì mất liên lạc, Đồng Đồng thường xuyên gọi điện cho Phương Học Trung. ăn cơm với đôi , vô tình vài chuyện.”
Lấy tin từ Giang Hiển, Lâm Sơ lập tức tìm Chu Thu Vũ.
Đồng Đồng thấy cô đến thì vô cùng vui mừng, kéo cô tham quan căn nhà mới.
Nhờ công lao của giáo sư Phương, điều kiện sinh hoạt của con Chu Thu Vũ hơn thường. Căn hộ là kiểu một phòng ngủ một phòng khách.
Chu Thu Vũ Lâm Sơ chuyện , liền bảo Đồng Đồng phòng tự chơi.
Nghe câu hỏi của Lâm Sơ, cô đầu tiên sững trong giây lát, khẽ thở dài.
“Dù đó cũng là dự án bảo mật… nhưng thế giới thành thế , giữ giữ bí mật cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
“ vẽ vị trí cho cô ngay bây giờ.”