Lâm Sơ bước tới, nhẹ nhàng chạm ống quần bên trái xẹp xuống của Tạ Du, lập tức phát hiện phần giữa và cẳng chân cô trống rỗng.
“Là do đạo hồng quang lúc đó gây ?”
Tạ Du gật đầu, khóe miệng nhếch lên vài phần : “May mà t.h.u.ố.c cầm m.á.u tức thì mua trong cửa hàng hệ thống.”
Cô ngắn gọn, nhưng Lâm Sơ lập tức hiểu .
Lúc Tạ Du hồng quang đ.á.n.h trúng chân trái, trong mắt cô trông như biến mất ngay tức thì, nhưng thực tế Tạ Du chắc chắn dùng khả năng đặc biệt để dịch chuyển đến nơi khác.
Tình huống của cô lúc đó gần giống hệt cảnh Lâm Sơ chứng kiến Lolita tan biến từng chút một. Vết thương lớn như , nếu là thường, m.á.u tuôn cách nào cầm .
May mà cửa hàng hệ thống bán t.h.u.ố.c cầm máu. Thuốc uống mang hiệu quả hồi phục nào khác, nhưng thể cầm m.á.u ngay lập tức.
Lâm Sơ hỏi vì cô đột nhiên biến mất, mà lấy từ gian một ống t.h.u.ố.c chữa trị, định đưa cho Tạ Du thì thấy đối phương xua tay.
“ dùng t.h.u.ố.c tái sinh . Khoảng mười ngày nữa, chân sẽ mọc . Đừng lãng phí ống t.h.u.ố.c đắt tiền của cô.”
Nghe , Lâm Sơ khẽ cau mày, đưa tay chỉ về phía máy theo dõi nhịp tim bên cạnh giường: “Nội thương của cô nặng thế, t.h.u.ố.c tái sinh cũng chữa nội tạng ?”
Tạ Du gật đầu: “Thuốc tái sinh khá giống phiên bản phóng thích chậm của t.h.u.ố.c chữa trị nhà cô. Nó khiến các bộ phận thương trong cơ thể từ từ tái tạo , chỉ là cần nhiều thời gian hơn. Vết thương nhỏ thì , nhưng tình trạng như hơn nửa tháng.”
Nghe đến đây, Lâm Sơ thầm nghĩ t.h.u.ố.c tái sinh cũng khá .
Nếu t.h.u.ố.c chữa trị do kỹ năng của Bạch Vi tạo nâng cao tiêu chuẩn của cô, thì t.h.u.ố.c tái sinh tuyệt đối thể xem là vật phẩm hiếm.
Tạ Du nhất quyết dùng t.h.u.ố.c tái sinh để cầm cự, Lâm Sơ cô mang nợ ân tình, nên cũng để mặc cô .
Lâm Sơ đến thăm bệnh, đương nhiên thể tay .
Trong tay cô cầm một túi lưới nhỏ, bên trong ba quả táo và sáu quả cam.
Ở thế giới gốc, món quà lẽ quá đơn sơ, nhưng với một lang bạt qua nhiều thế giới tận thế như Tạ Du, cô hiểu rõ giá trị của trái cây tươi trong cảnh thiếu thốn hiện tại.
Nói thẳng , ở nơi thiếu ăn như tận thế, trái cây tươi chính là hàng xa xỉ.
Cô định từ chối, Lâm Sơ chẳng chẳng rằng nhét luôn cả túi tay cô .
“Cầm lấy .”
Tạ Du cũng chẳng khách sáo, túi trái cây lập tức biến mất khỏi tay cô .
Lâm Sơ xuống ghế bên giường, Tạ Du hỏi: “Tiến độ nhiệm vụ ẩn của cô giờ là bao nhiêu?”
Chưa kịp để Lâm Sơ trả lời, cô tự báo : “Của hiện tại là 75%.”
Lâm Sơ mắt sáng lên: “Của cũng 75% luôn.”
Hai , đều thấy chút kích động trong mắt đối phương.
Trước lúc Tạ Du leo lên ống khói, tiến độ nhiệm vụ của cả hai giống hệt , 50%.
Sau khi tách , mỗi tự đạt tới 75%.
Phần 25% cuối cùng của Lâm Sơ mãi thành nổi, nếu phần 25% của Tạ Du khác với cô, chỉ cần hai trao đổi thông tin là cả hai đều thể thành nhiệm vụ ẩn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-the-nhat-rac-toi-bien-phe-pham-thanh-bao-boi-ung-dung-nam-thang/chuong-317-the-gioi-sinh-vat-bien-di-79.html.]
Lâm Sơ hỏi: “25% còn của cô liên quan đến thu thập ?”
Thấy lọ thử t.h.u.ố.c quen thuộc xuất hiện trong tay Tạ Du, Lâm Sơ tươi.
“Phần thu thập của xong hết , chỉ còn phần thông tin thôi.”
Tạ Du rõ ràng hiểu điều nghĩa là gì, gương mặt tái nhợt hiếm hoi hiện lên nụ .
Nhờ sự ăn ý suốt chặng đường, gần như chẳng cần nhiều, hai ngầm hợp tác nữa.
Tạ Du điều chỉnh giường, cố gắng thẳng nhất thể, chủ động kể trải nghiệm của .
“Hôm đó cô thấy biến mất khỏi ống khói, chắc tưởng gặp nạn, nhưng thật đó là hiệu quả kỹ năng của .”
“ chỉ dùng kỹ năng khi gặp nguy hiểm thật sự, nên hành động cực đoan, lẽ cô hoảng.”
Nói đến đây, mặt Tạ Du lộ vài phần áy náy.
Lúc cô về căn cứ Tây Nam, trợ lý Tiểu Hoàng phụ trách tiếp ứng kể, Lâm Sơ về là tìm cô khắp nơi, trông lo lắng.
Đây cũng là lý do cô quyết định tiết lộ kỹ năng cho Lâm Sơ.
Lâm Sơ lắc đầu chẳng để tâm: “Về bình an là .”
Thấy Tạ Du tiếp tục kể: “ bên trong nhà máy. Trong đó... , cũng chẳng sinh vật sống nào.”
“Chúng ở ngoài chỉ thấy một tầng nhà xưởng, thực bên còn mấy tầng ngầm. chính xác bao nhiêu tầng thì rõ, vì sinh vật nên cũng chẳng thang máy.”
Nghe tới đây, Lâm Sơ lộ vẻ khó hiểu, Tạ Du lập tức nắm nghi vấn của cô, giải thích: “Cô chắc đang thắc mắc nếu thang máy thì ngày xưa công nhân xây dựng rời bằng cách nào đúng ?”
Lâm Sơ gật đầu, liền Tạ Du : “Lúc nhốt bên trong cũng nghĩ , nên tìm, kết quả phát hiện thang máy dành cho công nhân xây dựng bịt kín .”
Thang máy bịt kín, bên trong bất kỳ sinh vật nào.
Lâm Sơ tổng hợp và tiêu hóa thông tin: “Không sinh vật, nhà máy vận hành kiểu gì?”
Nói đến đây, biểu cảm của Tạ Du trông khó chịu, cô khẽ nheo mắt mới đáp: “Máy móc bên trong lập trình hảo nhất, ngày qua ngày khác tự động chạy.”
“Nhà máy cũng chẳng sản xuất gì khác, chúng chỉ chuyên tạo khí thải và nước thải thôi.”
Nghe đến đây, trong đầu Lâm Sơ như thứ gì đó khai thông.
Trước nay cô vẫn băn khoăn nhà máy sản xuất cái gì, giờ lời Tạ Du khiến những suy nghĩ mấy ngày qua của cô khép thành một vòng tròn chỉnh.
Nhà máy gọi là nhà máy nguồn đầu, nguồn đầu của bất kỳ sản phẩm nào, mà là nguồn đầu của sự biến dị.
Nó chẳng sản xuất gì khác, chỉ tạo khí thể và chất lỏng khiến thực vật cùng côn trùng biến dị.
Lâm Sơ chợt nhớ, ban đầu Giang Hiển và Chu Thu Vũ đều từng nhắc tới, nhà máy ở mỗi lục địa đều phân xưởng.
Có lời của Tạ Du, Lâm Sơ nghĩ thông suốt. Vị trí xây dựng các phân xưởng nhà máy nguồn đầu chắc chắn tính toán vô cùng chính xác.
Tại mỗi lục địa đều một phân xưởng? Vì khí thể và chất lỏng do nhà máy sản xuất, những thứ gây biến dị cho thực vật và côn trùng, bao phủ bộ thực vật cùng côn trùng phạm vi cầu.
rốt cuộc là ai ? Làm thế mang lợi ích gì cho kẻ ?
Trong khoảnh khắc lóe sáng, trong đầu Lâm Sơ hiện lên hai chữ.