Động tác của Lâm Sơ hề vội vàng, nhưng tốc độ đồ ăn trong đĩa biến mất chẳng chậm hơn bất kỳ ai.
Lưu Siêu Nam cố nuốt trọn khúc đầu rắn đáng sợ , sang thì phát hiện trong đĩa Lâm Sơ chỉ còn nửa con chuột.
Khi chiếc đĩa trống , Lâm Sơ thấy Tiểu Tam vẫn còn tiếc nuối chép miệng mấy tiếng.
“Vẫn ăn ?” cô hỏi trong đầu.
“Vâng, chủ nhân. Nếu là sống nguyên con thì càng ạ.”
Lâm Sơ bật khẽ.
“Về nhà chị cho thêm bữa.”
Sau khi thấy những kẻ định giấu bữa sáng gian chỉ phạt điện giật, Lâm Sơ âm thầm ngậm một viên Hộ Tâm Hoàn, thử thỏa mãn cơn thèm ăn của Tiểu Tam.
Thuốc chữa thương Lâm Sơ giao cho Tiểu Tứ trong túi áo, chờ điện giật tự chữa.
Không ngờ Tiểu Tam ăn miếng thịt rắn đầu tiên mà vẫn kích hoạt trừng phạt.
Lâm Sơ giấu cành cây của Tiểu Tam trong tay áo. Mỗi giả vờ đưa đồ ăn miệng, thực chất là đút thẳng cho nó.
Cứ như , đến miếng thịt chuột cuối cùng cũng Tiểu Tam nuốt sạch.
Lâm Sơ bỗng thêm một nhận thức mới về “bữa sáng” .
Xem chỉ cần lãng phí, “ai đó” ăn hết là , bất kể kẻ ăn là .
Những kẻ phạt đó, vì ăn, mà vì hành vi của họ tính là ăn.
Còn năm phút nữa là kết thúc giờ ăn sáng, bàn vẫn ít nhét đầy miệng, mặt mày trắng bệch, cố nuốt từng miếng thịt.
Lưu Siêu Nam bên cạnh chỉ còn một đoạn đuôi rắn là xong bữa. Còn Cận Mặc đối diện buông d.a.o nĩa từ lâu, dựa lưng ghế, đôi mắt đen chậm rãi lướt qua từng xung quanh.
Dường như cảm nhận ánh , Cận Mặc sang phía Lâm Sơ. Ánh mắt hai chạm trong khoảnh khắc lập tức tách , mỗi về một hướng khác.
Hai từng phạt điện giật vẫn tê liệt ghế, cơ thể nhúc nhích nổi. “Bữa sáng” của họ vương vãi dọc theo mép bàn.
Người đàn ông tóc nâu nhét miếng thịt cuối cùng miệng, nhai cúi xuống nhặt mấy miếng “thức ăn” mà phụ nữ mắt xanh bên cạnh rơi, định đút cho cô .
đối phương quá yếu, cổ họng còn sức nuốt, loay hoay hồi lâu vẫn xong.
Cuối cùng, dường như nhớ cho cô uống Hộ Tâm Hoàn, ném miếng thịt trở đĩa mặt cô , bỏ cuộc.
[Đinh đang đang! Giờ ăn sáng kết thúc ~]
[Thế nào, các tình yêu của thích bữa sáng hôm nay ?]
“Thích.”
Chỉ lác đác vài đáp lời, trong đó Lâm Sơ.
Dĩ nhiên, cô trả lời Tiểu Tam.
Hiện trường vài thậm chí còn rảnh lên tiếng, họ vẫn đang cố nhét thịt miệng.
Thịt rắn và chuột sống cực kỳ khó nuốt. Dù cố hết sức, nhiều vẫn nghẹn cứng ở cổ họng.
Có kẻ sốt ruột đến mức mặt tái mét.
Nghe vài tiếng trả lời rời rạc, giọng dẫn chương trình đột nhiên cao vút, sắc bén:
[Các bạn thế ? Bữa sáng ngon như mà ăn hết?]
[Còn dám lãng phí thức ăn nữa!]
[Lãng phí là thể tha thứ! Tất cả phạt!]
Tiếng gào giận dữ dứt, trần nhà lập tức truyền đến những âm thanh lạ lùng.
Giây tiếp theo, lưới che lỗ thông gió phía đầu những ăn xong bữa sáng đồng loạt mở .
Những thứ đang bò lổm ngổm từ cao rơi thẳng xuống đầu, xuống mặt họ.
Không ít tham gia bất giác che miệng .
Rơi xuống là rắn, trùng, chuột, kiến... chính “bữa ăn” nãy của họ, giờ đang bò lúc nhúc những kẻ coi là lãng phí, trực tiếp gặm nhấm da thịt.
Mọi chuyện xảy quá đột ngột.
Những vốn đang cố nuốt thịt rắn bỗng nhấn chìm trong biển rắn trùng chuột kiến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-the-nhat-rac-toi-bien-phe-pham-thanh-bao-boi-ung-dung-nam-thang/chuong-342-giai-dau-tinh-anh-12.html.]
Bị cánh tay máy móc khóa chặt ghế, họ căn bản đường chạy.
Có kẻ cố hất con rắn bạc khỏi , nhưng lập tức c.ắ.n thẳng mu bàn tay.
Hai từng phạt điện giật cũng thoát.
Thảm hại hơn cả là, họ vốn còn sức phản kháng, giờ chỉ thể mặc cho đám sinh vật xâu xé.
Số lượng rắn trùng chuột kiến rơi xuống còn nhiều hơn gấp mấy so với trong đĩa ban đầu.
Lưu Siêu Nam né sát về phía Lâm Sơ, giờ thấy phụ nữ bên cạnh phủ kín bởi rắn trùng chuột kiến, cô hận thể chui thẳng Lâm Sơ.
cánh tay máy móc hạn chế cử động, cô chỉ thể run rẩy hít sâu mấy .
“Cô… cô giúp xem… con rắn bò sang đây ?”
Khoảng cách quá gần, Lâm Sơ cũng đang quan sát tình hình bên cạnh Lưu Siêu Nam.
Cô nhận , đám rắn trùng chuột kiến chỉ nhắm những kẻ lãng phí thức ăn.
Chúng coi họ là mục tiêu ưu tiên, nhưng đồng thời cũng đang tấn công tất cả trong phòng.
Ban đầu, nhiều vẫn mang tâm lý “ liên quan đến ”. chỉ hơn mười giây , rút vũ khí.
“Mọi cùng tay ! Không thì lát nữa chúng sẽ c.ắ.n ai !”
Lưu Siêu Nam đưa tay chụp lấy chỗ hiểm của con rắn bạc đang bò mặt bàn về phía .
Ngay khoảnh khắc con rắn chuẩn c.ắ.n cổ chân cô , Lâm Sơ tay.
Từ tay áo cô, một dây leo xanh vọt , quấn chặt lấy con rắn bạc kéo biến mất.
Khi Lưu Siêu Nam hồn, con rắn còn.
Cô Lâm Sơ, nhưng ánh mắt đối phương vượt qua đầu cô, khóa chặt phụ nữ mắt xanh bên cạnh.
Ngay đó, một dây leo xanh khác lao .
Nửa giờ , những còn sống cố định ghế, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hàng chục con rắn bạc cùng vô trùng chuột kiến tiêu diệt.
Thi thể vương vãi khắp sàn, nguy cơ tạm thời giải trừ.
Màn hình điện t.ử hiển thị thời gian: [06:37]
Trong đợt tấn công , vì ăn Hộ Tâm Hoàn mà rắn bạc c.ắ.n trúng, trúng độc c.h.ế.t tại chỗ.
Ngoại trừ khu vực quanh Lâm Sơ ít xác sinh vật nhất, những chỗ khác đều ngập trong thi thể.
Nhìn đám xác xử lý, trong lòng Lâm Sơ dâng lên cảm giác bất an.
“Không đúng.”
Nghe , Lưu Siêu Nam sang, vẻ mặt khó hiểu.
“Chúng g.i.ế.c hết chúng mà? Còn gì đúng nữa?”
“Nếu đoán sai,” Lâm Sơ trầm giọng , “chúng bước cơn ác mộng thứ hai.”
“Ác mộng thứ hai… thể chính là rắn trùng chuột kiến.”
“Có sợ những thứ đến tận xương tủy, nên ác mộng mới sinh như .”
Lưu Siêu Nam gật đầu: “ giờ chúng c.h.ế.t , ác mộng chẳng nên kết thúc ?”
Lâm Sơ khẽ lắc đầu.
“Nếu dễ giải quyết như , thì gọi là ác mộng.”
Người thực sự sợ rắn trùng chuột kiến, sợ đến cực điểm, chỉ sợ khi chúng sống.
Mà ngay cả thi thể, cũng thấy.
Năm phút yên hiếm hoi trôi qua, giọng dẫn chương trình vang lên từ cao.
[Ôi chao! Có câu thế nào nhỉ? Đứa trẻ hư thể dạy !]
[Dám lãng phí thức ăn, tất cả đều phạt!]
Lời dứt, cùng lúc đó, phía đầu vang lên một âm thanh khiến da đầu tê dại.