Tàn Tro - Phần 17

Cập nhật lúc: 2025-10-19 13:03:12
Lượt xem: 59

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

13.

Bị chính con ruột của ép nịnh khác… ai mà chẳng phẫn uất tột cùng? Huống hồ là đứa con gái ruột mà ông ruồng bỏ.

Tống Cảnh Dương chẳng còn cách nào khác. Nếu ông chọc vui, sẽ giận cá c.h.é.m thớt, trút lên con trai ông, Tống Trí.

Cái Tống Trí trông bề ngoài nho nhã lễ độ , về đến nhà liền hóa điên, đập phá ầm ĩ:

“Công ty giao cho con lúc sắp toi , con chống đỡ cực khổ thế nào ba ? Con quần quật như trâu, ở ngoài nhịn nhục như cháu , còn hai ở nhà thì hưởng phúc, giờ còn kéo con xuống nước!”

“Cười! Mẹ nó, đều lên cho con! Mặt mày đưa đám cái gì thế, nhà ai c.h.ế.t chắc?”

Tất cả chỉ vì vợ chồng Tống Cảnh Dương từ nhỏ nuông chiều con trai quá mức.

Lần đầu Triệu Hoan cúi đầu , hối hận uất nghẹn. 

Người đàn bà từng là quý phu nhân lóc tơi tả: “Xin Tiểu Yên, dì sai … dì nên phá hoại gia đình con, khiến con từ nhỏ cha…”

Chưa hết câu, bà sụp đổ bật .

, giọng lạnh như băng:

là bà sai . Một gã đàn ông rác rưởi như thế, còn ghê tởm kịp, bà nâng niu cả nửa đời .”

Tống Cảnh Dương tức đỏ mắt, hận thể bóp c.h.ế.t ngay tại chỗ: “Đới Yên! Cô rốt cuộc thế nào, gì hả!”

Ông đ.á.n.h , nhưng đứa con cưng nhà họ Tống vội lao đến ngăn , cuống quýt quát ầm lên.

G.i.ế.c đủ, g.i.ế.c cả tâm.

bọn họ, khẽ nhếch môi, chậm rãi với Tống Trí và , Triệu Hoan:

“Nhớ kỹ, nhà các nông nỗi … đều là do Tống Cảnh Dương tự gieo.”

Tống Cảnh Dương từ đó sống chẳng yên. Tống Trí suốt ngày cáu bẳn c.h.ử.i bới, ngay cả Triệu Hoan cũng bắt đầu oán than. Chỉ cô con gái út Tống Khiếu từ nước ngoài về, ngơ ngác chẳng hiểu đầu đuôi, còn dám tới tìm gây chuyện.

gương mặt trắng bệch của cô , nở nụ nhạt: “Tống Khiếu, tỉnh mộng … chấp nhận hiện thực .”

Rời nhà hàng, Trần Ngọc hối hả chạy đến, giọng run run giải thích:

“Đới Yên, xin thật sự hết cách . Trương Gia Gia dọa sẽ khiến chồng sa thải, chị cũng mấy năm nay ngành khó khăn…”

cắt ngang: “Đừng nữa, đến đây thôi, Trần Ngọc.”

Giọng bình thản, chẳng buồn liếc , chỉ đỡ A Tĩnh lên xe. 

đưa cô bệnh viện giám định thương tích. Không ngờ Trần Ngọc, Tống Khiếu còn đuổi theo.

thần sắc thất hồn lạc phách, chặn đầu xe, áp sát cửa kính, lẩm bẩm hỏi:

“Đới Yên, giữa chúng thù oán gì ? Chuyện của đời liên quan gì đến , chị đối xử với như thế?” 

nổ máy, mắt thẳng, chẳng buồn đáp.

buông, túm lấy áo :

“Chị , Chu Cận là đầu tiên em thích. Những năm ở nước ngoài, một ngày nào em quên . Nếu chị, bọn em kết quả .”

“Lần đầu gặp , ở trận bóng rổ hôm đó, em đỏ mặt đưa nước cho , với em, : ‘Em là cổ vũ viên của Cửu Kinh , lát nữa nếu dám cổ vũ cho Hóa Hiệu, mời em ăn cá nướng.’”

Em thực sự thế, cũng giữ lời, mời em ăn.”

“Em từng xe mô-tô của , từng ôm lấy eo , còn cố tình tăng ga, để em ôm chặt hơn…”

“Chị em thích đến mức nào ? Em từng tỏ tình, từng đỏ mặt hôn lên má , nếu tìm bạn gái, sẽ ưu tiên chọn em. Chúng em sắp ở bên , chị ?”

Nếu vì chị bất ngờ xuất hiện, chen ngang một dao, Chu Cận sẽ chẳng rời bỏ em, cũng chẳng c.h.ế.t t.h.ả.m như thế…”

Tống Khiếu , như điên.

lạnh nhạt đáp:

, nếu Chu Cận c.h.ế.t, nhà các cũng chẳng t.h.ả.m như bây giờ. Tống Khiếu, thua là thua, chúng vốn chẳng thù oán gì. Muốn trách, thì trách Tống Cảnh Dương .”

khẩy, chậm rãi kéo lên cửa kính.

Xe lăn bánh, cô vẫn đuổi theo, đập mạnh cửa sổ, hét khản cả giọng: “Đới Yên! Chị từng mơ thấy ? Trong mơ, Chu Cận của chị là thế nào? Nói cho em …”

Xe nhập dòng chính, chạy thẳng.

Đèn đỏ dừng , A Tĩnh lo lắng : “Yên Yên, chứ?”

rõ ràng bình tĩnh, nhưng mặt lạnh ngắt.

lẽ đang .

Đới Yên bao giờ cho phép bản yếu đuối.

lau mặt, khẽ : “Không , chỉ là tức thôi.”

Đáng c.h.ế.t thật, Chu Cận c.h.ế.t bao nhiêu năm , mà vẫn khiến ghen đến nghiến răng. Trên xe mô-tô của … từng chở con gái khác. Còn hôn lên má.

Đồ đàn ông khốn nạn.

….

đoán gần đây Phó Lôi chắc đang rối như tơ vò. Vì vợ , Diêu Khiết, cặp với huấn luyện viên thể hình, chứng cứ rành rành.

thuê thám tử chụp ảnh, là trợ lý riêng của Phó Lôi, Giang Tình. 

Tất nhiên theo lệnh , mà là ý của cô .

Ai cũng , Giang Tình là “ phụ nữ” của Phó Lôi. Đây chẳng đầu cô gây chuyện đòi danh phận, chỉ là trúng đích ngoài ý .

Cũng hẳn, Phó Lôi còn hoài nghi chính cô cấu kết với gã huấn luyện viên , cố ý gài bẫy Diêu Khiết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tan-tro/phan-17.html.]

Dù gì, Diêu Khiết bốn mươi, còn trẻ, nhưng từng cùng trải qua bao sóng gió.

Khi đến nhà họ ở khu Đông Thành, thấy Giang Tình đang sofa, mặt sưng vù. Gần đây hiểu , gặp đánh.

chỉ thở dài.

Cô gái từng xinh đó, giờ thất thần, ôm mặt nấc. Người dám đ.á.n.h cô , ngoài Phó Lôi, chẳng còn ai. Có lẽ thật sự lật tẩy, vu oan Diêu Khiết.

Phó Lôi ghét nhất là khác tính toán. Huống chi Diêu Khiết còn là của con .

Đây thứ hai Giang Tình đánh. Cô đúng là can đảm, rõ giới hạn của Phó Lôi, mà vẫn dám chạm .

Lần đầu là năm ngoái, cũng phần vì .

Công ty thiết kế sân vườn của Phó Lôi, Giang Tình cứ tưởng tên cô . đại diện pháp nhân , tài khoản doanh nghiệp cũng mang tên .

Với , những thứ chẳng nghĩa lý gì. Khi Phó Lôi mượn chứng minh thư, cũng chẳng nghĩ ngợi mà đưa. chỉ là “bà chủ giấy”, còn tài khoản và thẻ ngân hàng đều trong tay , chẳng dính dáng gì đến cả.

Giang Tình nghĩ thế.

Công ty sân vườn của Phó Lôi nổi tiếng, tiền kiếm ít. Mà cô ở bên ba năm, chẳng dám cãi, chỉ trút giận lên .

Bình thường dịu dàng là thế, mà khi ghen lên lời lẽ cay độc:

“Chị với Lôi ngủ với ? Em sớm thấy hai gì mờ ám , lén lút lưng bao nhiêu …”

kích động đến mức nhận Phó Lôi đến. Kết quả… một bạt tai nảy lửa. Lực mạnh đến thủng cả màng nhĩ.

chính là lái xe đưa cô viện.

Mà cô cũng cứng cỏi thật, đường còn đòi ghé đồn công an báo án, nước mắt nước mũi tèm lem, kiện Phó Lôi.

Phó Lôi khi tin đó, cơn giận liền hóa thành buồn

Phải , Giang Tình thể ở bên ba năm, cũng chẳng dạng . Cô xinh , tính tình thẳng thắn… đến mức ngu ngơ.

Ví như , Phó Lôi hỏi cô chính cô thuê chụp Diêu Khiết , cô thản nhiên gật đầu.

Nếu cô thật sự ranh ma, thể đổ cho , vì chính giới thiệu phòng gym đó cho Diêu Khiết.

Phó Lôi thật sự nổi giận. Giang Tình đ.á.n.h đến sưng cả mắt, nhưng vẫn thẳng lưng, vẻ mặt ngoan cố bất phục.

từng bảo cô đáng yêu, chính là vì tính cách , thẳng thắn đến ngốc nghếch.

Hôm còn đ.á.n.h thủng màng nhĩ, đó vẫn thể tươi kéo tay , :

“Chị Yên, chị xem tóc mới của em , thợ Tony cắt lắm, em hài lòng cực kỳ.”

Lần , gọi tới cũng là cô . Nhờ đưa bệnh viện giám định thương tích.

bất đắc dĩ Phó Lôi, chẳng buồn quan tâm, chỉ lạnh lùng , lên lầu.

Thế là, y như lái xe của cô , chở đến bệnh viện. Sau khi nhập viện, cô còn báo cảnh sát, thuê luật sư đòi kiện Phó Lôi.

khẽ thở dài: “Cô cũng vô ích thôi.”

Giang Tình chẳng buồn đáp, chỉ cúi đầu chuyện với luật sư. giận dỗi, mà ,ngay cả cô cũng trách.

Trên đường đến bệnh viện, chiếc BMW đỏ của cô treo một quả hồ lô hộ ở đầu xe, lắc nhẹ theo nhịp.

Cũng loại đó, xe một cái, đều do Phó Lôi tặng.

Nghe hòa thượng chùa Ngũ Đài khai quang, linh.

buột miệng đùa:

“Anh Lôi đối xử với cô cũng tệ, cứ giành với chị Diêu, chị còn chẳng chấp cô, ngoan ngoãn một chút hơn ?”

lập tức giận dữ, giọng châm chọc: “ chị với chị Diêu , hai đều cao thượng, chỉ là con đàn bà hèn hạ kẻ thứ ba.”

mỉm dịu dàng: “Không cần thế, đường là cô chọn, đều tự chịu thôi.”

Giang Tình ghế phụ, ánh mắt âm trầm cửa sổ, đột ngột đầu quát: “ con đường , chẳng vì chị ! Nếu chị, thành thế !”

nhíu mày: “Giang Tình, cô phát điên gì ?”

khẩy:

“Chị Yên, để kể chị một câu chuyện. Có một cô sinh viên nghèo, khi nghiệp đến xin việc ở một công ty công nghệ sinh học. Cô gặp may, giữa bao ứng viên giỏi hơn, chọn… vì thư ký nhân sự bảo cô quen quen.”

trợ lý cho Lôi ba năm, thể động lòng. Người giàu nhiều, nhưng như thì chỉ một. Trầm , dịu dàng, khéo giữ chừng mực, như nước ấm luộc ếch… nên, nhưng vẫn kìm nổi.”

Vậy còn chị, chị thể kìm nổi ?”

lái xe ngạc nhiên: “Cô ?”

lạnh:

“Thật và chị chẳng giống mấy. Lúc đầu còn thư ký Dương mắt mù. đầu Lôi gặp , chỉ khẽ nhướn mày. Sau thấy trong phòng tấm ảnh… là chị, buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt trong sáng như nữ sinh. nhận, chẳng qua vì giống kiểu mà thôi.

Chị dám Lôi thích chị ?”

sầm mặt: “Cô đừng bậy, Lôi loại đó.”

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

nhạt:

“Anh đúng là . Nếu là loại , giữ bên lâu thế. Anh với thật, nhưng đ.á.n.h thủng màng nhĩ cũng thật. phạm nhiều khiến giận, còn chị thì khác… chị chẳng cần gì, chỉ cần trời, cũng tìm thang trèo lên hái cho chị.”

gắt: “Đủ .”

Giang Tình vẫn lạnh:

“Sao im? Công ty sân vườn mang tên chị, tiền kiếm gửi hết sang tài khoản nước ngoài… cũng là tên chị. Ngoài chị, chẳng ai đụng tiền đó. Chị Yên, chuyện Lôi dám thừa nhận, chị cũng dám ?

Trò chơi , thật sự… chơi đến chán .” Dứt lời, cô giật mạnh quả hồ lô treo xe, ném thẳng ngoài cửa sổ.

Loading...