TẶNG ANH MỘT KIẾP THÂM TÌNH - Chương 23

Cập nhật lúc: 2025-12-16 14:41:23
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Mối tình , cứ xem như chúng từng ."

 

Đến lúc dẹp bỏ màn kịch yêu đương giả dối của , nhạt: "Ừ, đúng ý đấy."

 

"Thời Sanh, việc đồng ý ly hôn với em đây là vì luôn nợ Ôn Như Yên một đám cưới. Anh bù đắp cho cô , chứ hề tổn thương em. Anh xin . Sau em bất cứ yêu cầu nào, cứ cho ."

 

"Anh đang tơ tưởng vợ cũ, chẳng thể quên ?" khẩy, nhắc nhở : "Chẳng gì đáng xin cả! Anh chỉ là yêu thôi. cũng thấy chẳng gì hối tiếc. Anh đừng với khi ly hôn, hối hận, bắt đầu thích , thậm chí còn chẳng chắc chắn còn yêu Ôn Như Yên nữa ! Nếu thật sự là , thì Cố Đình Sâm, đúng là hèn hạ, loại mà 'cái thì mãi mãi giành lấy'."

 

Phía Cố Đình Sâm im lặng một lát, lên tiếng: "Thời Sanh, em cần gay gắt như . Anh thừa nhận với em, nhưng điều đó nghĩa là em thể hành động tùy tiện."

 

"Vậy gọi điện cho gì?"

 

"Chuyện của đứa bé, vẫn luôn cảm thấy với..."

 

"Dừng ! chấp nhận lời xin đó! Chuyện đứa bé, cần xin là nó, . đang nghĩ gì. Anh xin để đổi lấy sự thanh thản, đường hoàng cưới Ôn Như Yên trong sự yên đúng ?"

 

Cố Đình Sâm: "..."

 

cúp máy, tắt nguồn điện thoại nhét túi áo khoác. Suy nghĩ hồi lâu, vẫn bật máy lên và gửi cho Cố Đình Sâm một tin nhắn: "Thôi, bỏ . trách nữa. Sau chúng đường ai nấy . Anh hãy sống với Ôn Như Yên, còn , cũng sẽ tìm cuộc sống mới cho ."

 

Những lời vẻ xã giao, giả dối, chắc Cố Đình Sâm cũng chẳng tin thật sự hết hận.

 

ngoài chuyện của Quý Noãn , giờ thật sự chẳng còn gì để oán trách nữa.

 

Nói cho cùng, đáng trách chỉ thể là bản .

 

Tất cả chuyện, đều là tự chuốc lấy!

 

Tất cả thứ, đều là đáng gánh chịu!!

 

thở hắt , cảm thấy cơ thể càng lúc càng lạnh buốt.

 

Chân mềm nhũn, quỳ gục xuống bãi biển. Sóng biển từ xa ập tới. Khi cơ thể sắp nước nhấn chìm, một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lấy , bế ngang và nhẹ nhàng giữ trong lòng.

 

Khi ngẩng đầu thấy đó là ai, nước mắt kìm mà trào .

 

"Sở Hành ca ca, về Ngô Thành?"

 

Người đàn ông mặt vô cùng trai, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu thẳm, chăm chú .

 

Anh là con nuôi nhận về từ hai mươi năm . năm mười lăm tuổi, cha ruột tìm thấy và trở về nhà họ. Năm , mới chỉ tám tuổi. Từ đó đến nay chúng từng gặp mặt, bình thường chỉ liên lạc qua video, mà cũng ít. May mắn là thấy, nhận .

 

Anh đáp: "Gần đây nghỉ phép, tính về Ngô Thành thăm em."

 

Dừng một chút, : "Hình như em sống vui vẻ cho lắm."

 

"Vâng, đặc biệt vui."

 

"Vậy cùng về thành phố S ."

 

"Không , đây là nhà của em."

 

"Ừm, mấy ngày sẽ ở đây bầu bạn với em."

 

"Vâng, cảm ơn trai."

 

Cảm ơn xuất hiện thật kịp thời.

 

Anh trai , Sở Hành, buông xổm xuống, ý bảo leo lên lưng . ngoan ngoãn ôm lấy cổ , nhẹ nhàng hỏi: "Sắc mặt nhợt nhạt thế là vì bệnh ?"

 

thành thật : "Vâng, bệnh."

 

Sở Hành kiên nhẫn hỏi: "Đã khám bác sĩ ?"

 

"Khám , bác sĩ chữa nữa."

 

Giọng trầm xuống: "Bệnh gì mà đến mức chữa ?"

 

"Ung thư, giai đoạn cuối."

 

Sở Hành: "..."

 

Sở Hành đưa về nhà, đun nước, lấy t.h.u.ố.c cảm bắt uống. Uống xong, giường hỏi : "Chị dâu ? Lần em còn hai đang đòi chia tay cơ mà."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tang-anh-mot-kiep-tham-tinh/chuong-23.html.]

 

"Cô cứ vài bữa loạn một , mệt , mặc kệ cô . Bây giờ nên quan tâm nhất là em. Em xem, hành hạ cơ thể đến nông nỗi chứ?"

 

Giọng Sở Hành buồn bã, lộ rõ sự khó tin.

 

Dường như khó chấp nhận, nhưng sự thật vẫn là như .

 

an ủi : "Không . Em trong lòng sốc, khó chấp nhận. Trước đây em cũng mất nhiều thời gian mới tiêu hóa chuyện . Giờ thì em chấp nhận phận . Anh đừng vì em mà buồn bã, em vốn dĩ thấy , nhưng thấy đau lòng, em càng khó chịu."

 

Cuối cùng, Sở Hành bất lực : "Vậy thời gian hãy để chăm sóc em."

 

"Vâng, cảm ơn Sở Hành ca ca."

 

...

Sáng hôm , đau bụng dữ dội mà tỉnh giấc. đưa tay ôm bụng dậy, tìm t.h.u.ố.c giảm đau uống hai viên. Đợi cơn đau dịu , phòng tắm tắm rửa, trang điểm xuống lầu.

 

Đến tầng , thấy Sở Hành đang bữa sáng trong bếp. Có lẽ thấy tiếng động của , đầu . Vẻ mặt lạnh nhạt bỗng hiện lên vẻ lo lắng và bồn chồn.

 

"Sanh Nhi, em chảy m.á.u mũi kìa."

 

Nghe , đưa tay sờ mũi, hai chân cuối cùng thể trụ nổi cơ thể nữa, ngã vòng tay ấm áp. ngước mắt mơ màng .

 

"Chắc là bệnh tái phát , đưa em đến bệnh viện ?"

 

Sở Hành đưa đến bệnh viện. Bác sĩ tiêm t.h.u.ố.c giảm đau, giường lâu, cảm giác đau đớn mới biến mất. Đợi bác sĩ , mặc áo khoác rời khỏi phòng bệnh, thấy Sở Hành đang ghế dài. Người đàn ông kiêu ngạo, cao ngạo mắt đỏ hoe. khẽ hỏi: "Anh ?"

 

Vừa xong, Sở Hành đột ngột mặt .

Anh nhẹ giọng mắng : "Đứa ngốc, cứ tự hành hạ đến mức chứ? Em bảo ăn với em đây? Sao em sớm cho ? Như thể về Ngô Thành sớm hơn để bầu bạn với em . Có lúc thể tưởng tượng nổi đây em vượt qua những ngày đó như thế nào, chắc chắn là cô đơn và bất lực lắm."

 

"Sở Hành ca ca, đây là phận của em, buồn khổ cả."

 

Anh khẽ dặn dò: "Lại đây, cõng em về nhà."

 

chạy tới: "Được, nhất định đưa em về nhà nhé."

 

ghé lưng , hai tay ôm chặt cổ , nhắm mắt .

 

Đôi tay vững vàng ôm lấy hai chân , bước .

 

Vừa đến cổng bệnh viện, một giọng đáng ghét gọi tên , giả vờ kinh ngạc: "Thời Sanh, ở đây? Người đàn ông là ai?"

 

Ôn Như Yên! là oan gia ngõ hẹp.

 

lười để ý, nhắm mắt vờ như thấy.

 

Thấy như , Sở Hành định lờ cô và rời khỏi, nhưng Ôn Như Yên chặn , mặt mày khó coi hỏi: "Anh là ai? Anh là ai ?"

 

Một giọng lạnh lùng cắt ngang cô : "Như Yên, đừng gây chuyện vô cớ."

 

Sở Hành cất bước định rời , giọng lạnh lùng gọi : "Sở , đây sẽ đến Ngô Thành, ngờ gặp mặt bằng cách . Mối quan hệ giữa và Thời tiểu thư..."

 

"Cố , cô bệnh, cơ thể khỏe. Nếu việc gì, xin phép ."

 

Sở Hành khẩy, chợt : "Thật hiểu Cố chập mạch ở . Chỉ là một phụ nữ gì mà thôi, Cố coi như bảo vật, ngay cả một phần mười Sanh Nhi nhà cũng bằng."

 

Chuyện của đại khái, lời Sở Hành rõ ràng là nhắm Ôn Như Yên.

 

đối mặt với họ, nên cứ giả vờ ngủ lưng .

 

Ôn Như Yên Sở Hành sỉ nhục như , nhịn cãi : "Anh bậy bạ gì đấy? gì thì cô càng gì!"

 

"Ồ?" Sở Hành nhướn mày, "Cô nghĩ cao quý hơn cô ?"

 

Ôn Như Yên định gì đó, nhưng Cố Đình Sâm ngăn .

 

"Như Yên, im miệng!"

 

Sở Hành lạnh lùng dặn dò: "Cố , quản phụ nữ của ."

 

Cố Đình Sâm thờ ơ: "Chuyện cần Sở nhắc nhở."

 

Sở Hành cõng rời khỏi bệnh viện, về nhà. Từ đầu đến cuối, hề ánh mắt Cố Đình Sâm vẫn luôn chằm chằm , còn trong lòng cứ theo bản năng trốn tránh, hề gặp thêm nào nữa.

 

 

Loading...