Tàng Châu - Chương 615

Cập nhật lúc: 2025-09-04 09:28:50
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Lục công tử hiểu : “Hắn đột nhiên mở tiệc, chắc chắn mục đích.”

.” Mưu sĩ tán đồng, “Công tử vẫn nên xem thì hơn.”

Triệu Lục công tử lời, gọi hầu trang điểm , đợi trời tối, liền cửa dự tiệc.

Người hầu xách đèn lồng đến cửa, tình cờ gặp một chiếc xe ngựa khác, xe đầu , hai đối mặt .

“Triệu ?”

“Sở ?”

Giằng co một lúc, Sở Cửu thử hỏi : “Đi dự tiệc ?”

Mắt Triệu Lục lóe lên: “Sở cũng ?”

Hai im lặng một lát, cùng lúc nở một nụ giả tạo: “Cùng ?”

Màn đêm buông xuống, nha dịch mang theo đồ ăn nhà của phủ nha.

Đây là nơi các quan nghỉ ngơi khi trực đêm, điều kiện tệ; bên cạnh là nhà tù, lính canh gác, phòng nghiêm ngặt.

Đám của Hồ tướng quân nhốt ở đây.

Thân phận của họ chút vi diệu, nhốt nhà tù, sẽ tương đương với việc trở mặt với Ngụy đế, nhốt phòng khách, quá ưu đãi. Sau một hồi cân nhắc, cuối cùng nhốt họ ở đây.

Cùng nhốt với Hồ tướng quân hai , thấy nha dịch mang đồ ăn đến, một trong đó liếc thượng quan, tức giận : “Đây là cơm thiu gì ? Dám mang đến cho gia ăn ?!”

Nha dịch xòa: “Xin , chậm trễ các vị gia. trong nha môn chỉ những thứ , xin hãy tạm chấp nhận…”

Nói dứt lời, một tràng tiếng “leng keng quang quang”, bàn ăn lật đổ.

“Chúng là sứ giả do bệ hạ phái đến, tên trộm Từ Hoán dám !” Sau đó là một tràng chửi bới, càng khó càng chửi.

Thấy đối phương vớ lấy chén ném , nha dịch nhanh tay lẹ mắt, lách khỏi phòng, lính gác bên ngoài “ầm” một tiếng đóng cửa .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tang-chau-pkuc/chuong-615.html.]

Nha dịch qua cửa cao giọng : “Các vị gia cứ tiết kiệm sức lực , trời cũng muộn, nhà bếp tắt lửa, đồ ăn bây giờ đổ , thể . Ở đây còn vài cái bánh bao, hãy tạm lót bụng, tiểu nhân xin cáo lui.”

Dứt lời, thật sự .

Trong phòng hùng hổ một hồi, cuối cùng chịu nổi đói, liền cầm lấy túi bánh bao để ở cửa sổ.

Lính gác khinh miệt , thấp giọng đùa: “Đại gia từ kinh thành đến, chẳng cũng thành thật ăn bánh bao , còn vẻ uy phong gì nữa!”

, ha hả…”

Cấm vệ thấy gân xanh trán nổi lên, hận thể bây giờ liền ngoài kết liễu hai tên mắt chó coi thường , nhưng đầu , thấy thượng quan đang chậm rãi gặm bánh bao, nén .

“Đại nhân?” Anh hạ giọng.

Hồ tướng quân đầu cũng ngẩng, gặm xong chiếc bánh bao khô khốc, nhận lấy ấm từ một thuộc hạ khác. Vì chén họ ném vỡ, nên chỉ thể uống thẳng từ ấm.

Uống xong nước, ông lau miệng, lẩm bẩm: “Đại sự quan trọng.”

Hai cấm vệ liền im lặng, mỗi gặm hai cái bánh bao, dựng ghế lên, xuống nghỉ ngơi — giữa chừng quên chửi vài câu.

Trời dần tối, các lính gác bên ngoài bắt đầu thấy nhàm chán, : “Hôm nay là ngày lành, theo lệ thì nên thưởng tiệc, thấy?”

Một khác cũng thắc mắc: “ , lẽ nào phần của chúng khác nuốt mất ?”

Hai chút yên , thấy một tiểu hừ hát qua ngã tư, vội gọi hỏi.

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.

Tiểu mắt say lờ đờ, : “Thưởng chứ! Đang ở trong phòng đấy! Họ đều tranh thủ ăn , chỉ các là ngốc nghếch canh giữ.”

“Ta mà, thấy họ tuần tra đêm!” Một lính gác tức giận .

Một khác lộ vẻ khó xử: “Vậy chúng ? Nơi thể rời , lỡ xảy chuyện chúng gánh nổi .”

Bạn đồng hành của gan lớn hơn một chút: “Có thể xảy chuyện gì? Bên ngoài vây như thùng sắt .”

chúng thể tự ý rời khỏi vị trí! Bị bắt là xong đời.”

Loading...