Hai bàn bạc một chút công vụ, sự việc kết thúc, Tưởng Dịch ngẩng đầu lá rụng bay lượn ngoài cửa sổ, ngẩn một lúc hỏi: “A Việt tin tức gì ?”
Thuộc quan đang công văn đặt bút xuống dậy, đáp: “Bức thư gần nhất là hai ngày nhận , ngài xem qua .”
Tưởng Dịch “ồ” một tiếng, tiếp tục ngẩn .
Trong lòng ông ẩn ẩn chút bất an. Lần nhận thư của Khương , ông vốn định để Giang Việt . Thằng nhóc , từ trận chiến ở Giang Đô sinh tâm ma, so với đây càng chăm chỉ hơn, cũng càng cố chấp hơn. Ông cảm thấy đây là một chuyện , nhưng gỡ bỏ khúc mắc là chuyện dễ, vài cũng tác dụng.
Lúc phái lên kinh, Tưởng Dịch cũng là để Giang Việt giải khuây, thả lỏng sợi dây căng thẳng trong lòng, ngờ xảy chuyện.
Ông thực trách Giang Việt, Khương cũng theo, ông mới là chủ sự thực sự. Ngay cả Khương cũng kịp trở tay, Giang Việt thể gì ? Chỉ thể tự trách vận khí .
Sau đó, Giang Việt từ kinh thành trở về, khúc mắc càng nặng hơn. Nhận thư của Khương , ông còn lên tiếng, thằng nhóc tự đến xin .
Tưởng Dịch từ chối, nhưng Giang Việt chịu bỏ cuộc, thậm chí còn quỳ xuống cầu xin, cuối cùng ông đành đồng ý.
Ông đồng ý chuyện , vì lý do nào khác, mà là vì Giang Việt lúc đó ở bên bờ vực của sự sụp đổ. Tâm bệnh dùng tâm dược để chữa, mà nguyên nhân của tất cả những điều đều ở Từ Tam tiểu thư, nếu ngoài thể tìm cơ hội đó, lẽ sẽ khá hơn.
, nghĩ đến bản lĩnh của vị Từ Tam tiểu thư , Tưởng Dịch thể lo lắng.
Lúc ông dâng thư lên hoàng đế, đưa nàng đến kinh thành, chính là gây phiền phức cho nàng. Kết quả là vị Từ Tam tiểu thư nguyên vẹn rời khỏi kinh thành, ngược mấy vị phi tần trong hậu cung vì nàng mà gặp họa.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Võ thể kéo cung, văn thể cung đấu, Giang Việt thể chiếm lợi thế gì từ tay nàng ?
, chắc sẽ xảy chuyện lớn. Thánh chỉ của Ngụy đế ép buộc, Nam Nguyên chắc dám trở mặt với , chuyến của Giang Việt dù thành công, tính mạng chắc vẫn giữ .
Tưởng Dịch trong lòng bất an nghĩ.
Theo thời gian, lễ cập kê của Từ Tam tiểu thư qua, chuyện chắc kết quả ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tang-chau-pkuc/chuong-637.html.]
Có lẽ là cảm ứng suy nghĩ của ông, bên ngoài vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, còn đến, tiếng đến : “Đô đốc! Đô đốc! Thiếu tướng quân trở về!”
Tưởng Dịch đột nhiên dậy, giọng cũng mang theo vẻ vui mừng: “Thật ? Ở ?”
Ngay đó, ông thấy một đám khiêng một chiếc cáng , đó một đang .
Thấy rõ dáng vẻ của đó, đầu óc Tưởng Dịch “ong” một tiếng, cố gắng định tâm thần, bước nhanh đến.
“Sao thế ? A Việt …”
Trên cáng, Giang Việt còn chút sinh khí, mặt mày môi còn một giọt máu.
Tưởng Dịch đưa tay vén tấm chăn , thấy những vết thương băng bó bằng vải trắng, trải rộng khắp trông thật đáng sợ.
“Hắn…”
“Đô đốc!” Phía xông lên, quỳ xuống mặt ông lớn, “Thuộc hạ vô năng, thuộc hạ thể bảo vệ thiếu tướng quân.”
Hai chính là thuộc hạ cùng Giang Việt đến Nam Nguyên, trông họ vẻ khá hơn, nhưng tay chân vai cũng đều băng bó.
Tưởng Dịch hít một thật sâu, cố gắng bình tĩnh , hỏi: “Rốt cuộc xảy chuyện gì? Các ngươi từ từ .”
“Vâng.” Hai thuộc hạ lau khô nước mắt, một câu một câu, từ từ kể những chuyện xảy ở Nam Nguyên.
Tưởng Dịch mặt biểu cảm lắng , ánh mắt ngày càng lạnh lẽo.
Thuộc quan kịp thời dâng lên một phần công văn, thấp giọng bẩm: “Đô đốc, đây là thư của Từ Hoán gửi đến, là cảm ơn thiếu tướng quân trượng nghĩa tay, giúp Nam Nguyên giải vây.”
Tưởng Dịch mím chặt môi, nhận lấy lá thư, lướt qua.