Trong tiếng ồn ào, chỉ Thập Nhất công tử một ở góc, tâm trạng sa sút, hối hận tự trách, cầm chén mà uống như rượu, quả thực là đau lòng, kẻ thấy rơi lệ.
Thập Nhị công tử gây sự xong, đầu thấy cảnh , với giọng điệu : “Thập Nhất ca ? Mấy ngày còn tranh giành với Cửu ca ? Hay là hôm qua dọa đến phát bệnh ?”
Thường ngày nếu , Thập Nhất công tử chắc chắn sẽ chịu thua, nhưng hôm nay ý định tranh đấu, thở dài : “Đừng mò nữa, thôi, cái chức thế tử bình thường .”
Thập Nhị công tử chế giễu: “Thập Nhất ca thật sự dọa sợ ? Thật đấy!”
Thập Nhất công tử mặt mày đau khổ, thầm nghĩ nếu là ngươi thì chắc chắn còn sợ hơn. Hôm qua cứ đòi theo họ đến tiểu lâu, kết quả bắt gặp Từ Tam tiểu thư trang phục, đó liền đám “đạo tặc” đó bắt cóc và chứng kiến bộ sự việc.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Mẹ ơi, vẫn luôn cho rằng Cửu ca thế là nhờ sự sủng ái của phụ vương, ai ngờ giấu diếm một đội quân tinh nhuệ như , ngay cả phụ vương cũng dám bao vây. Còn Từ Tam tiểu thư nữa, g.i.ế.c là g.i.ế.c , áp bức phụ vương đến thở nổi.
Cú sốc quá lớn, Thập Nhất công tử dập tắt ý định tranh giành. Còn tranh cái gì nữa, xin thêm vài đồng tiêu vặt còn vắt óc nịnh nọt phụ vương, hai họ là !
Đang suy nghĩ, trong sảnh bỗng nhiên yên tĩnh , các công tử lượt dậy, câu nệ gọi: “Cửu ca.”
Sở Cửu công tử lướt mắt qua, : “Phụ vương còn đang bệnh, các ngươi nên kiềm chế một chút.”
Những , luôn vài phục cãi , nhưng hôm nay các công tử đồng thanh, ngoan ngoãn trả lời: “Biết .”
Sở Cửu công tử gật đầu, sang gọi: “Thập Nhất , ngươi theo đây.”
Thập Nhất công tử sững sờ: “Hả?”
Sở Cửu công tử dẫn đầu bước khỏi sảnh. Thập Nhất công tử do dự một chút, cuối cùng dám đối đầu với , chậm rãi theo.
Hai em từ từ đến cây cầu mái che, Sở Cửu công tử dừng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tang-chau-pkuc/chuong-715.html.]
Thập Nhất công tử càng càng hoảng, thấy , trong lòng cuống lên, vội vàng hô: “Cửu ca, sai ! Ta nên tranh giành với , đây là điều, mong Cửu ca đại nhân đại lượng, nể tình mà tha cho …”
Hô xong, thấy Sở Cửu công tử lộ vẻ mặt kỳ quái: “Ngươi đang gì ?”
Thập Nhất công tử sững sờ, lí nhí : “Cửu ca … hỏi tội …”
Sở Cửu công tử day trán, : “Ta với ngươi, đừng qua với bọn Thập Tam nữa. Ngươi cũng còn nhỏ, mau học quản lý công việc .”
“A?”
“A cái gì mà a?” Thấy bộ dạng ngơ ngác của , Sở Cửu công tử thực sự chút hối hận, “Nhà tuy nhiều , nhưng mấy trông cậy . Mấy ca ca lớn thì xa cách với , mấy nhỏ thì hoặc quá nhỏ, hoặc học hành thành. Ngươi tuy rằng… ít sách cũng dáng. Một thế đơn lực bạc, vẫn cần tương trợ thì gia tộc mới thể thịnh vượng.”
Thập Nhất công tử nuốt nước bọt, ngẫm lời trong đầu vài , bỗng nhiên hiểu : “Cửu ca, tìm giúp !”
“Với bộ dạng hiện tại của ngươi thì giúp việc gì?” Sở Cửu công tử quát một câu, dịu giọng, “Thôi, ngày mai ngươi theo trưởng sử học quản lý , tấm gương cho các .”
Thập Nhất công tử hiểu , khỏi thành tiếng.
Hắn phạt, còn theo trưởng sử quản lý công việc, là cũng việc , cần xin tiền tiêu vặt của phụ vương nữa!
“Vâng, Cửu ca! Ta nhất định sẽ !”
Thấy toe toét đến thấy mắt, Sở Cửu công tử khỏi day trán.
Sao một em ngốc như ? Ai, chỉ thể từ từ dạy dỗ thôi, vương phủ loạn nhiều năm, quy củ phép tắc còn từ từ gây dựng .
Sau khi giải quyết xong việc, đoàn xe của nhà họ Từ bắt đầu khởi hành.