Yến Thừa và Tạ thị lúc mới dậy, mỗi mặc áo dày, mang theo nha tùy tùng, cùng cha cửa.
Vợ chồng Chiêu Vương đều là thích phô trương. Đến phố chính, họ liền để tùy tùng bên ngoài. Chiêu Vương phi còn : “Các ngươi cũng dạo , phân công phiên canh gác là .”
Hạ phó chần chừ: “ thưa vương phi, đây là bên ngoài, lỡ chuyện gì…”
Chiêu Vương xua tay ngắt lời: “Khắp nơi đều Kim Ngô Vệ, sợ cái gì?”
Phố chính nhiều quý nhân qua , nên việc canh gác cũng nghiêm ngặt nhất, cứ cách mười mấy bước một Kim Ngô Vệ gác.
Hạ phó dám nhiều nữa: “Vâng ạ.”
Thế là cả nhà bốn cứ thế hòa dòng , thong thả dạo bước ngắm đèn. Họ hành động kín đáo, khác cũng chỉ tưởng là một gia đình phú hộ bình thường.
Dạo một lúc, Chiêu Vương phi đầu , thấy Tạ thị đang thích một chiếc đèn lồng hình lá sen, Yến Thừa thì đang giúp nàng giải đố. Hai , vui vẻ.
Bà khẽ mỉm , với chồng: “Dù cũng là trẻ tuổi, miệng thì ở với chúng , chứ mà ngoài chơi?”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Chiêu Vương gật đầu đồng tình, chút cảm khái: “A Thừa đứa nhỏ , tâm tư quá nặng. Cả và bà đều là khắc nghiệt, chúng nó thể tùy ý một chút. Nó cứ tự đè nén như , khiến Tạ thị cũng trở nên câu nệ theo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tang-chau-pkuc/chuong-808.html.]
Chiêu Vương phi bênh vực con trai: “Nó là trưởng tử, trách nhiệm là chuyện . Gánh nặng vai nó nặng, thể trách nó .”
Chiêu Vương bật : “ còn gì, bà bênh nó .”
Chiêu Vương phi cũng : “Ông cũng nó tâm tư nặng, càng những lời nó càng để ý, cứ cảm thấy chỗ nào đó ông hài lòng. Phải rằng ông căng thẳng thì nó cũng căng thẳng, ông thả lỏng thì nó tự nhiên cũng sẽ thả lỏng theo.”
Chiêu Vương còn lời nào để , đành : “Được , , bà lúc nào cũng lý.”
“Đó là đương nhiên.” Chiêu Vương phi một cách đắc lý, hỏi , “Ta bao giờ chuyện lý ?”
Dáng vẻ của bà, mang theo một chút nũng nịu của thiếu nữ, khỏi Chiêu Vương nhớ ngày xưa.
“Ta nhớ lúc cũng một ngày hội đèn lồng như thế , Giả thị Hoàng hậu cho dựng một tòa lầu lộng lẫy phố chính, từ tầng cùng đến tầng cùng bảy bảy bốn mươi chín bậc, mỗi bậc đều một câu đố đèn, phần thưởng là chiếc trâm phượng của Hoàng hậu. Tất cả các quý nữ trong kinh thành đều đến, ai cũng giành chiếc trâm phượng đó. Bà xưa nay giỏi giải đố, nhanh lên đến bậc bốn mươi. Cùng bà lên đến bậc bốn mươi còn Địch gia nhị tiểu thư, một tài nữ nổi tiếng kinh thành.”
Nghe ông nhắc chuyện cũ thời khuê trung, Chiêu Vương phi cảm thán: “Không ngờ ông nhớ rõ như .”
Chiêu Vương khẽ mỉm , tiếp tục: “Địch nhị tiểu thư đó vì thắng, cố tình va đồng hành cùng bà… Trớ trêu là nhân chứng, nếu là khác lẽ sẽ lo lắng Hoàng hậu vui mà chịu thiệt. bà chịu, một mực đòi phân rõ thị phi, kết quả là cả bà và Địch nhị tiểu thư đều hủy bỏ tư cách.”
Nói đến đây, Chiêu Vương về phía bà: “Xong việc, bà trách mắng, nữ tử lấy sự dịu dàng , bà cứ cố chấp như , dù sai, khác cũng sẽ cảm thấy tính tình bà .”
Chiêu Vương dừng , : “Kết quả, bà phản bác một cách đanh thép. Người sai yêu cầu đối xử công bằng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nếu khác trách bà, đó là khác sai, nếu cả thế gian đều trách bà, đó là thế đạo sai. Cúi đầu sai, là đạo lý gì?”