Những người còn lại cũng không khác gì Ngô Đạt, trong lòng đều hoài nghi mình bị trúng độc. Nhưng chuyện này có khả năng sao? Đồ ăn trong đội ngũ vốn chẳng có gì khác biệt, nếu thật sự có vấn đề, tại sao chỉ có đám nam nhân chịu ảnh hưởng, còn nữ nhân và trẻ nhỏ lại không hề hấn gì?
Loại trừ đồ ăn, thì khả năng chỉ có thể là bị dính thứ gì đó trên người. Nhưng đã vậy, suốt dọc đường bọn họ luôn đi cùng nhau, vì sao chỉ có mấy nam nhân này trúng độc?
Căn bệnh kỳ lạ này đến thật đột ngột mà cũng đi bất chợt, cả đám người không tìm ra nguyên nhân, cuối cùng đành ngơ ngác chịu đựng.
Sau khi nghỉ ngơi và chỉnh đốn xong, đoàn người tiếp tục khởi hành. Sáng sớm, Ngô Đạt đã ra lệnh rằng hôm nay ít nhất họ phải đi 60 dặm, và chỉ được phép dừng lại ngắn ngủi giữa chừng, tuyệt đối không cho thời gian nghỉ ngơi lâu hơn.
Trên đường đi, từng người một dần kiệt sức, ngã quỵ liên tiếp, nhưng lại bị roi thúc ép đứng dậy. Đến khi trời tối, đoàn người mới đến được khu vực giữa huyện Thanh Hà và huyện Phù Dương để nghỉ chân, hơn nửa số người đã kiệt quệ, ngã xuống đất không thể đứng dậy.
Những người nhà Lục gia đi xe lừa cũng khó lòng chịu đựng nổi quãng đường dài như thế này. Nếu không có "linh sương" giữ sức từ sớm, có lẽ họ cũng chẳng gắng gượng được lâu đến thế.
Nơi nghỉ chân lần này khá hẻo lánh, trạm dịch so với chỗ trước còn rách nát hơn. Ngay cả quan sai cũng chỉ có thể ngủ chung trên một chiếc giường lớn.
Ngô Đạt quyết định dành một gian phòng có giường riêng cho người nhà Lục gia, những người còn lại phải tự tìm chỗ trú ngoài sân.
Đã quá quen với hoàn cảnh, lần này không cần đến Lục lão phu nhân phải căn dặn, các phu nhân đều thành thạo bắt tay vào việc.
Lục lão phu nhân múc tuyết tan ra để rửa sạch chảo, còn Lục Nhị phu nhân thì tìm gạch và tự tay dựng bếp.
Nhìn thấy trong sọt còn ít củi, Lục Nhị phu nhân khẽ nói: "Nương, ngày mai chúng ta trên đường nhặt thêm ít củi đi, Diên Diên tuy có thế cung ứng củi, nhưng chúng ta vẫn nên làm bộ như không có gì đặc biệt."
Lục lão phu nhân gật đầu: "Được, lát nữa ta sẽ đan thêm một cái sọt, ngày mai trên đường nhặt ít củi cũng tốt."
Khi bà vừa lau xong cái nồi, định đặt lên bếp thì bỗng giật mình, phía sau lưng không biết từ lúc nào xuất hiện một bóng đen lớn ngồi sát ngay sau bà.
Lúc này, nhị tam tức của bà đang sắp xếp đồ đạc, còn tứ tức và ngũ tức đang thu dọn phòng, Diên Diên thì chơi đùa với đám nhỏ ở ngoài sân. Nhưng còn cái bóng đen phía sau bà thì...
Không kịp nhìn kỹ, Lục lão phu nhân đã vung cái muôi qua, mạnh mẽ đánh vào kẻ phía sau, mắng lớn: "Cái tên to gan dám hù doạ bà lão này hả!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-109.html.]
Tiếng muôi va chạm vang lên, còn chưa kịp rơi xuống đã bị chặn lại. Chiếc muôi bị một bàn tay giữ lại, để lộ khuôn mặt lạnh lùng mà hơi bất đắc dĩ của Lục Bùi Phong.
"Nãi nãi, là con đây."
Lục lão phu nhân trừng mắt: "Con ngồi sau lưng ta làm gì? Muốn ăn đòn à?"
Lục Bùi Phong mặt không đối sắc đáp: "Con đến giúp người nhóm lửa."
Lục lão phu nhân hạ muôi xuống, nhìn hắn đầy nghi ngờ:
"Con còn biết giúp ta nhóm lửa nữa à?"
Lục lão phu nhân âm thầm thở dài, nghĩ đến đứa cháu trai này từ trước đến nay luôn lạnh lùng, ít nói, một vẻ mặt như chẳng hứng thú với bất kỳ điều gì. Bà lo rằng nếu cứ thế mãi, Diên Diên sẽ chán ghét sự khô khan của hắn, quay lưng đi tìm một người biết cách quan tâm hơn.
Rảnh rỗi thì không chịu ở bên cạnh bầu bạn với thê tử, lại đến giúp một lão bà như bà nhóm lửa, liệu có tiền đồ gì sao? Lục lão phu nhân trong lòng trách thầm vài câu, nhưng cũng không ngăn cản, chỉ xách cái nồi đi sang một bên, bảo: "Vậy con nhóm lửa đi, đợi lửa cháy xong ta sẽ đặt nồi lên."
Lục Bùi Phong chẳng biết bà đang thầm trách mình, chỉ cẩn thận chất củi vào bếp, lấy gậy đánh lửa nhóm lên ngọn lửa cỏ khô. Hắn đã từng trải qua nhiều năm chinh chiến, sống dã ngoại, nên nhóm lửa là việc quá đỗi đơn giản.
Mọi người trong đoàn ai nấy đều đã mệt lử, nằm bẹp dưới sân, không còn sức mà nhóm lửa. Ngọn lửa của Lục Bùi Phong vừa bùng lên đã khiến cả sân sáng rực, chiếu rõ một góc trời.
Lục lão phu nhân đặt nồi lên bếp, liếc nhìn hắn rồi phẩy tay: "Đi, đi, tránh ra một bên, đừng đứng đây vướng víu!"
Dùng xong là đuổi đi ngay, không chút luyến tiếc.
DTV
Bà chỉ mong hắn biết ý mà rời đi, có thời gian thì đến bầu bạn cùng thê tử, bồi đắp tình cảm. Thế mà không ngờ hắn vẫn đứng cạnh bà chẳng chút động đậy.
Lục lão phu nhân đành thở dài: "Đứa cháu này thật là cứng đầu cứng cổ."
Bà cầm cái xẻng, dò hỏi: "Con không có việc gì khác để làm sao?"
Lục Bùi Phong im lặng trong chốc lát, thấy bà mong đợi, hắn suy nghĩ hồi lâu rồi mới chậm rãi đáp: "Không có."