Hai ngày trước ông ta vừa sai người lén lấy lương thực của họ, hôm nay đến lượt lương thực của ông ta biến mất, chẳng lẽ lại có sự trùng hợp như vậy.
Đúng là họ ghi hận trong lòng, muốn trả thù ông ta!
Lục lão phu nhân cười lạnh: "Theo ý ngươi, ngoại trừ chúng ta là người, các ngươi liền chẳng phải người? Các ngươi nếu không phải người thì lương thực này là chúng ta trộm hay sao?"
Lục nhị lão gia nghẹn lời, há mồm định nói thêm gì đó, nhưng Lục lão phu nhân đã quay lưng đi nấu cháo, rõ ràng là lười không muốn đôi co với ông ta.
Một hơi nghẹn cứng trong lòng ông ta, không biết xả vào đâu.
Nếu là trước đây, Lưu thị nhất định sẽ lấy bạc của mình ra giúp Lục nhị lão gia đổi lấy lương thực, nhưng từ khi Lục nhị lão gia lấy an nguy của Lục Bùi Xương để bày mưu hãm hại người Lục gia, Lưu thị đã hận họ thấu xương.
Cha chồng của bà ta trước nay luôn là người xông xáo, đối đầu với người trong gia tộc, tâm địa hiểm độc. Nếu bà ta không có chút tâm tư, chỉ sợ mình và con trai không biết c.h.ế.t thế nào.
Đối với hành vi tự làm tự chịu của Lục nhị lão gia, Lưu thị xem như không thấy, chỉ im lặng sắc thuốc cho con trai mình.
Lục nhị lão gia đói bụng, người đau, quanh quẩn nhìn quanh mà không thấy ai quan tâm đến mình. Nhớ đến việc người Lục gia có quan hệ tốt với quan sai, ông ta chỉ còn có thể uất ức kéo khuôn mặt già nua, giận dữ tránh đi.
Không ai thèm bận tâm đến ông ta.
Lục lão phu nhân nấu xong nồi cháo thơm ngào ngạt, liền bảo con dâu gọi Diên Diên và bọn trẻ dậy.
Ngô Đạt bên kia không có chút tiến triển, ngay cả hung khí gây án cũng chưa tìm được, chỉ phát hiện hơn 40 t.h.i t.h.ể mặc hắc y quanh trạm dịch.
Lúc đến hiện trường, hắn cảm thấy bất an, mồ hôi túa ra.
Đêm qua hắn hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh nào.
Những người này c.h.ế.t không một tiếng động, trên thân không hề có vết thương, đáng sợ hơn cả lần Tống Minh Diên một mình hạ gục 17 hắc y nhân.
Nếu không phải họ c.h.ế.t ở đây, có lẽ đêm qua trạm dịch đã trải qua một trận thảm sát không phân biệt.
Đặng Lương nhìn lướt qua đám t.h.i t.h.ể đầy đất, nói: "Có khả năng cao là phe thế lực của đám hắc y nhân này đã sát hại Vương Nhị và vị dịch tốt kia, chúng ta hãy báo án lên trên."
Nếu đám hắc y nhân này do người kia phái tới, án này tất nhiên sẽ bị ém nhẹm xuống.
Có thể lặng lẽ g.i.ế.c c.h.ế.t nhiều người như vậy mà không kinh động đến ai, Lục gia rõ ràng còn lợi hại hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-114.html.]
Hai người không ai nảy sinh chút hoài nghi nào về Tống Minh Diên, bởi trong suy nghĩ của bọn họ, đây là việc không thể nào chỉ dựa vào sức một người mà làm được.
Phải biết rằng, đám hắc y nhân kia đều là những cao thủ hàng đầu, một người đấu với 40 người đã là bất khả thi, còn một người g.i.ế.c 40 người mà không để lại dấu vết thì đúng là nghịch thiên!
"Ngươi nói xem, Vương Nhị đêm qua vì sao lại tìm vị dịch tốt kia? Ta chưa từng nghe hắn nói có quen biết ai ở đây."
Ngô Đạt cảm thấy chuyện này càng lúc càng kỳ quặc, nhưng không tìm được chút dấu vết nào để lần theo.
Đặng Lương ngừng lại một chút rồi nói: "Mấy ngày nay hắn có hành vi rất khác thường, luôn âm thầm theo dõi Lục gia."
"Ý ngươi là, Vương Nhị vì đã lén truyền tin tức của Lục gia ra ngoài nên bị phát hiện và g.i.ế.c hại?"
"Cũng không phải là không thể."Ngô Đạt thoáng hiện nét lo lắng trên mặt: "Vương Nhị đã chết, ngươi nghĩ xem liệu bọn họ còn tiếp tục dùng thủ đoạn này để mua chuộc người bên chúng ta không?"
"Nếu bọn họ không ngốc, ắt sẽ không làm thế nữa, phía Lục gia đã có cảnh giác rồi."
Trong lúc trò chuyện, hai người trở lại sân.
Sau khi phối hợp với quan phủ thẩm tra đội ngũ để bài trừ hiềm nghi, cả nhóm quan sai và các phạm nhân lưu đày mới được phép rời đi.
Tống Minh Diên lấy nước linh sương pha loãng cho con lừa đen uống một chút, đây chính là thứ giúp cả nhà đi được xa hơn, không thể để nó xảy ra chuyện.
Sau khi cho lừa ăn uống no đủ, cả nhà hợp sức chất đồ đạc lên xe, trừ chiếc chăn chiếm diện tích lớn, còn lại mấy vật lặt vặt cũng không chiếm nhiều không gian.
Vẫn là Lục lão phu nhân đánh xe, Tống Minh Diên cùng Lục Bùi Phong và mấy đứa trẻ ngồi trên xe tay đẩy.
Nếu ai đi không nổi thì thay phiên nhau ngồi.
"Ngồi vững chưa nào, bảo bối của nãi nãi, xuất phát thôi!"
"Xuất phát!"
"Xuất phát!"
Đám trẻ vui sướng đồng thanh hô vang, cả đám ngồi quây quanh sau lưng Lục lão phu nhân, hai đứa bên trái, hai đứa bên phải, kẹp Tống Minh Diên ở giữa.
DTV
"Tẩu tẩu, tẩu cũng phải hô một tiếng đi, mau hô đi!"
Khóe miệng Tống Minh Diên khẽ giật, nàng ngừng lại giây lát, không sao hiểu nổi trò trẻ con này.