Nhưng rốt cuộc cũng Tống Minh Diên vẫn nhẹ nhàng hô một tiếng: "Xuất phát!"
Thôi thì ấu trĩ một chút cũng được, chỉ cần tưởng tượng mình là đứa trẻ ba tuổi, ắt cũng sẽ thấy việc này thật tự nhiên.
"Yeah!" Đám trẻ con vui mừng hoan hô, rồi quay sang nháy mắt nhìn Lục Bùi Phong: "Đại ca, đến lượt huynh rồi!"
"Mau mau lên, huynh cũng hô một tiếng, cả nhà phải chỉnh chỉnh tề tề."
"Tẩu tẩu còn hô rồi, huynh mà không hô thì không phải người trong đám chúng ta đâu, về sau tẩu tẩu chỉ chơi với chúng ta thôi, không có phần của huynh!"
"..."
Lục Bùi Phong đột nhiên có ý định ném từng đứa xuống khỏi xe, nhưng nghĩ đến Tống Minh Diên rất thương yêu những đứa trẻ này, hắn liền nhẫn nhịn.
Ít nhất lúc này chưa thể động thủ.
Đám nhóc con này quả là rất biết cách làm khó người khác, Tống Minh Diên sắp cười đến ngả nghiêng, bất chợt cảm thấy tiếng hô ban nãy của mình chẳng đáng gì cả.
Xem người khác náo loạn đôi khi lại thú vị hơn nhiều so với tự mình tham gia.
Nàng mỉm cười nói với Lục Bùi Phong: "Ngươi kêu đi, chẳng lẽ ngượng ngùng sao?"
Lục Bùi Phong mặt mày trầm mặc, chỉ cảm thấy ánh mắt Tống Minh Diên nhìn mình dường như mang theo một tia nhiệt độ, dễ dàng khiến lòng hắn dấy lên gợn sóng.
Đặc biệt là sau đêm hôm trước, mỗi lần nhìn thấy nàng, hắn lại chẳng thể nào giữ được bình tĩnh.
Hắn quay đi, lãnh đạm nói: "Xuất phát."
"Ơ kìa—" Đám nhãi con kéo dài giọng, trông bộ dáng rõ ràng là không vừa ý.
"Đại ca, huynh nói vậy thật chẳng có chút cảm xúc gì, không được, phải nói lại! Nói như ta này: Xuất! Phát! Hiểu không?"
"Đúng rồi đúng rồi, cứ như Ninh Ninh nói ấy, phải nói lớn tiếng hơn, không được cau mày, phải cười nói mới được!"
Lục Bùi Phong giữ nét mặt vô cảm, vuốt nhẹ ngón tay có chút cứng đờ, cân nhắc xem có nên quẳng đám tiểu tử này xuống đường hay không. Đám con nít này, quả thật yêu cầu quá nhiều.
Tống Minh Diên quay đầu lại nhìn đám nhãi nhí nhố, kìm tiếng cười, khẽ ho một tiếng: "Được rồi, không được quấy rối, bằng không khi bị đánh ta cũng không giúp được các ngươi đâu."
Nghịch ngợm thật!
Lục Tư Ninh thuận thế dựa vào người Tống Minh Diên, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người nàng, vẻ mặt như đắm chìm.
"Vậy được rồi, ta moi chân vậy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-115.html.]
Lục Nhị phu nhân nghe lời này, thái dương giật giật, nụ cười trên mặt dần tắt: "Lục Tư Ninh! Con dám moi chân nữa thì thử xem!"
Lục Tư Ninh hoảng hồn bưng kín miệng, vội buông tay béo ú của mình xuống: "Con không có, con chỉ là nói đùa thôi."
"Hừ, để ta thấy thêm lần nữa, ta sẽ dẫm lên chân con."
Trước mặt bao người, một tiểu cô nương dám moi chân thế sao!
Tống Minh Diên vốn đã cố nhịn cười, giờ không nhịn được mà bật cười thành tiếng, ngả vào người hai đứa bé Lục Bùi An và Lục Bùi Xa.
Lục Bùi Xa, như một nam tử hán, vươn tay che chắn cho nàng, đề phòng nàng không cẩn thận ngã xuống, còn Lục Bùi An nhỏ bé thì cố tình ngồi thẳng người để nàng có thể dựa thoải mái hơn, đồng thời cũng lén nhếch miệng cười theo.
Hắn thích nhìn dáng vẻ tẩu tẩu cười thoải mái, tẩu tẩu cười lên là đẹp nhất!
Dù mọi người trong đoàn đều mệt mỏi, nhưng khi thấy người nhà Lục gia mỗi người đều mang nụ cười tươi, trong ánh mắt sáng rực, chỉ có họ là vẫn còn cười được trên con đường lưu đày này.
Uống xong linh sương, con lừa đen hôm nay đi rất khỏe, chẳng cân thúc giục mà vẫn tự mình lộc cộc bước đi nhanh chóng.
Vài vị phu nhân Lục gia và Hạnh Nhi ở phía sau vừa đi vừa nhặt củi, mệt thì ngồi lên xe lừa, uống một ngụm nước, họ cũng không nhặt nhiều lắm, chủ yếu là để tránh sự nghi ngờ.
Xe lừa của họ và đội ngũ cách nhau một đoạn xa, nên có nhặt nhiều hay ít cũng chẵng ai biết.
Đội ngũ tiếp tục tăng tốc suốt hai ngày, cuối cùng đến được bên ngoài thành Phù Dương.
Phù Dương gần huyện Thanh Hà, để tiện đường đi, họ đều chọn quan đạo, nhưng dù có đi qua huyện thành, những phạm nhân mang tội danh như họ vẫn không thể vào trong.
Trưa hôm ấy, trời trong xanh sau vài ngày đổ tuyết, ánh mặt trời chiếu lên mặt tuyết, khiến lớp tuyết đọng dần tan.
Dù có nắng, nhưng lạnh lẽo vẫn không suy giảm, thậm chí còn lạnh hơn khi tuyết rơi.
Quan đạo không thể chiếm dụng lâu, Ngô Đạt đành cho đội ngũ dừng lại trong một rừng cây trụi lủi cách cửa thành năm dặm để nghỉ ngơi.
Nghĩ rằng sắp vào huyện thành mua đồ, hắn cân nhắc một chút, rồi đi về phía người nhà Lục gia.
"Lão phu nhân, chút nữa chúng ta vào thành mua sắm, ngài có cần thứ gì để ta tiện thể mang về?"
Tống Minh Diên vừa nghe, liền biết cơ hội cải thiện bữa ăn cho cả nhà đã đến.
DTV
Tuy nãi nãi đã khéo léo chế biến mấy món nguyên liệu thành không dưới mười mấy kiểu, nhưng có ngon đến đâu ăn hoài cũng ngán!
Nàng nhìn Lục lão phu nhân: "Nãi nãi, con muốn theo vào thành."
Một câu này làm Lục lão phu nhân vốn đang định nhờ Ngô Đạt mua chút đồ đạc cũng quên mất những nguyên liệu vừa nhớ ra.