Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 117

Cập nhật lúc: 2025-06-28 23:46:51
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy ông ta sắp đưa đống tiền đến trước mặt mình, Tống Minh Diên lập tức b.ắ.n một đạo linh lực vào đầu gối ông ta, miệng cười thản nhiên: "Lui! Lui! Lui!"

Lục nhị lão gia bất ngờ bị đau, đầu gối mềm nhũn, quỳ sụp xuống, mấy đồng tiền trên tay cũng tuột ra, lăn lóc khắp nơi.

Tống Minh Diên thu tay lại, vẻ kinh ngạc nói: "Cớ gì ngươi phải hành lễ lớn như vậy với ta? Có việc cần nhờ thì nói, ta chưa chắc đã nhận lời, nếu không ngươi cứ thử bái cái đầu, ta sẽ suy nghĩ lại?"

Lục Nhị lão gia đỏ mặt tía tai, căm giận không thôi, nhưng vì tình cảnh thương tật chưa lành, nếu không đã chẳng hạ mình cầu xin nàng.

"Ngươi đừng có mà nhục nhã người quá đáng." Ông ta nén giận nói.

"Ta ép ngươi đến cầu xin ta sao?" Tống Minh Diên hừ lạnh, trợn mắt.

Buồn cười thật! Tự mình dâng mặt đến cửa, còn không phải tự đưa má cho người ta vả sao, nàng chỉ có ý tốt giúp ông ta toại nguyện, thế mà lại kêu là nhục nhã quá đáng!

"Nếu ngươi không muốn nói rõ, ta đi đây, tránh làm lỡ hành trình. Cầu người lại không có chút thành ý, ai mà muốn giúp?"

Lục nhị lão gia đỏ bừng mặt, tức giận muốn bỏ đi, nhưng nghĩ đến mấy ngày tới sẽ phải ăn mấy miếng bánh ngô cứng ngắc, trên người còn phải kéo lê thương tích, lập tức ông ta chẳng thể nhấc chân nổi.

Thế nhưng bảo ông ta cúi đầu trước mặt bao người mà quỳ lạy Tống thị, làm sao ông ta có thể nuốt trôi được?

DTV

Trong lòng Lục nhị lão gia đấu tranh dữ dội.

Một bên là thể diện, một bên là ấm no sinh tồn.

Nếu là trước kia, Lục nhị lão gia vốn kiêu ngạo chắc chắn sẽ chọn thể diện. Nhưng giờ đây, thể diện nào có thể ăn được? Ông ta đã đến nông nỗi xanh xao vàng vọt! Trên người thương tích cũng đã nhiễm trùng thối rữa!

Thấy ông ta chậm chạp không động đậy, Tống Minh Diên quay người bước đi, chẳng màng giữ chút thể diện cho ông ta.

Lục Nhị lão gia hoảng hốt gọi lớn: "Đợi đã... Ta lạy! Ta quỳ lạy ngươi!"

Mặc dù trong lòng đã quyết định, nhưng khuất nhục cùng phẫn uất lại không thiếu chút nào.

Ông ta chậm rãi cúi mình, từng chút từng chút cong người xuống, nửa chừng ngẩng lên nhìn Tống Minh Diên, thấy nàng chẳng có ý bảo dừng lại, đành nghiến răng, cúi đầu lạy một cái thật mạnh.

Tống Minh Diên vẫn đứng đó, đón nhận cái lạy của ông ta.

Nàng cười khúc khích: "Ngươi bái chưa đạt lắm, âm thanh chẳng vang dội, khiến ta hoài nghi thành ý của ngươi, bằng không bái thêm một lần nữa?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-117.html.]

Trong lòng Lục nhị lão gia ngập tràn tức giận, biết rõ nàng muốn nhân cơ hội trả thù chuyện cũ, nhưng nếu từ bỏ thì lại không cam tâm.

Lục nhị lão gia vừa dập đầu lần thứ nhất xong, Tống Minh Diên bỗng bảo ngưng lại, chẳng phải cúi đầu trước đó thành ra vô nghĩa hay sao?

Lục nhị lão gia sắc mặt tái xanh, trong lòng uất hận đến mong trời giáng một đạo sét đánh c.h.ế.t nàng ngay tức khắc!

Ông ta nghiến răng chịu đựng, đôi mắt nhắm nghiền, dập đầu thêm lần nữa.

Đã dập được đầu thứ nhất, đầu thứ hai dập xuống cũng dễ dàng hơn nhiều, thậm chí để vừa lòng nàng, còn làm phát ra tiếng vang.

Thấy vậy, Tống Minh Diên hài lòng gật đầu: "Được rồi, ta cũng cảm nhận được chút thành ý của ngươi."

Nghe lời ấy, Lục nhị lão gia thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức trong lòng lại trào dâng nỗi nhục nhã và tức giận.

Nếu chẳng vì miếng cơm manh áo, ông ta đời nào nhục nhã thế này!

Nhưng thôi, nàng đã nhận lời là được.

Ai ngờ, vừa dứt ý nghĩ ấy, Tống Minh Diên đã xoay người, nói: "Nếu không có việc gì khác, ta xin đi trước."

Cái gì? Đi? Cứ thế mà đi?

"Khoan đã!" Lục nhị lão gia trừng mắt, chất vấn không dám tin: "Ngươi chẳng phải đã đồng ý giúp ta mua đồ rồi sao? Ta đã dập đầu, sao ngươi không giúp?!"

"Ta khi nào nói sẽ giúp ngươi mua đồ?" Tống Minh Diên quay đầu lại, nhìn ông ta như nhìn một kẻ ngốc: "Ta chỉ bảo là sẽ suy xét mà thôi! Chẳng lẽ ngươi nghĩ suy xét nghĩa là nhận lời? Nếu là vậy, còn gọi gì là suy xét?"

Thì ra từ đầu đến cuối nàng chưa từng có ý định giúp ông ta!

"Ngươi giỡn mặt ta sao?!"

Tống Minh Diên nhìn dáng vẻ ông ta dậm chân tức tối, mỉm cười đáp: "Phải, ngươi giờ mới hiểu ra hay sao? Nếu ngươi quên lời tự mình xin rời khỏi tộc khi trước, ngày sau ta sẽ miễn phí khắc câu ấy lên mộ phần của ngươi."

Dứt lời, nàng không hề để ý sắc mặt Lục nhị lão gia đỏ bừng vì uất nghẹn, quay lưng đi thẳng cùng bọn quan sai đứng bên nhìn toàn bộ màn kịch kia đầy thích thú.

Lục nhị lão gia gần như tức đến phát bệnh.

Đoàn người nhanh chóng lên đường, chỉ tầm mười lăm phút sau đã đến cổng thành huyện Phù Dương.

Tống Minh Diên nhìn quanh, thấy tấm biển đá khắc ba chữ to "Huyện Phù Dương" đã lấm lem phong trần, thành ngoại được bao quanh bằng hàng rào, mười mấy binh sĩ cầm đao thương đứng hai bên kiểm tra từng nhóm dân qua lại.

Loading...