Đôi tay Đào Linh run rẩy nhận lấy, không phải vì sợ, mà là vì không thể nào chế ngự nổi cơn kích động.
Nếu trước đây nàng ấy chỉ còn lại tuyệt vọng và oán hận với thế gian này, thì giây phút này đây, nàng ấy chỉ còn cảm kích sự xuất hiện của Tống Minh Diên.
Người này không dạy nàng ấy buông bỏ thù hận, không dạy nàng ấy cách vượt qua bóng tối, mà là trao cho nàng ấy vũ khí.
Lồng n.g.ự.c Đào Linh ngập tràn cảm xúc mãnh liệt không thể kìm nén, nước mắt dần làm ướt mi.
"Được."
Nàng ấy thấp giọng đáp, chỉ cảm thấy hai chữ cảm tạ quá nhẹ nhàng.
"Ngươi chỉ có một khắc." Tống Minh Diên lạnh lùng căn dặn.
Đợi Đào Linh bước đi về phía Lâm đại nhân, Tống Minh Diên mới xoay người rời khỏi phòng.
Nàng quay về đại đường chính, thu hết tranh sơn thủy treo tường, đồ cổ, bình hoa trang trí, cả những vật dụng quý giá bằng đàn hương. Sau đó, nàng không để lại bất cứ vật gì đáng giá trong phủ, cả những con cá chép, hoa cỏ quý báu trong hồ đều bị nàng thu sạch.
Tiếp đó, nàng đến nhà kho, từ tiền viện đến hậu viện cướp sạch mọi thứ, ngay cả phòng của các mỹ thiếp cũng không bỏ qua.
Tài vật của Lâm đại nhân dù không sánh được với các quan lại trong kinh thành, nhưng vẫn chất đầy vô số tài bảo, đủ để thấy kẻ này đã cướp bóc không biết bao nhiêu mồ hôi xương m.á.u của dân chúng.
DTV
Tống Minh Diên không chút nương tay, đi ngang qua chuồng ngựa cũng không bỏ qua, đem cả mấy con bảo mã quý giá hiến cho quan lớn vào trong không gian của mình, phá hủy toàn bộ xe ngựa thành những xe đẩy tay...
Khi quan binh chạy tới phủ Huyện Lệnh, cả phủ chỉ còn lại một vỏ bọc trống không, tất cả hộ vệ và tôi tớ đều bị hạ mê dược bất tỉnh.
Quan binh rối rít chạy về phía phòng chính, còn chưa kịp bước vào đã ngửi thấy mùi tanh nồng của máu.
Cánh cửa hé mở, từng giọt m.á.u chảy thành dòng dọc theo thềm đá, có vết đã khô, có vết vẫn còn tươi.
Nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng, tên quan binh cầm bội đao rùng mình, cố gắng giữ bình tĩnh, đẩy cửa bước vào.
Trên mặt đất m.á.u me loang lổ, chỉ còn một bộ xương sạch trơn, vài mảnh thịt dính lác đác nơi các khớp xương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-123.html.]
Nội tạng vương vãi khắp nơi, lăn lóc bên cạnh cái đầu bị c.h.é.m đôi, óc trắng nhờ nhờ b.ắ.n tóe trên mặt đất, hòa cùng m.á.u tươi thành một mảng hỗn tạp khiến người xem muốn buồn nôn.
Trong phòng chỗ nào cũng để lại dấu vết giãy giụa, góc bàn bị cào nát, vết tay đỏ rực in trên tường trắng, cảnh tượng đầy huyết tinh vô cùng tàn nhẫn.
Thấy khung cảnh hãi hùng, tên quan binh vừa đẩy cửa vào liền giật mình lui lại mấy bước, không ngờ ngã quỵ xuống đất, gần như bò lăn ra ngoài mà hét lớn.
"Người đâu... người đâu! Chuyện lớn rồi, huyện lệnh đại nhân đã bị kẻ xấu sát hại! Mau báo động!"
Ở bên kia, Đào Linh đã được Tống Minh Diên đưa ra khỏi huyện thành, quỳ xuống đất, thành kính cúi đầu hướng về nàng.
"Từ nay về sau, Đào Linh nguyện làm nô bộc phục dịch chủ nhân. Nô tỳ không có bản lĩnh gì, chỉ có chút tay nghề buôn bán. Nay đại thù đã báo, nếu chủ nhân có lệnh, Đào Linh dù vượt lửa qua sông cũng quyết không từ nan!"
Lời nàng ấy nói là thật lòng, nhưng cũng không muốn tạo cảm giác ép buộc với Tống Minh Diên. Nàng ấy nghiêm túc bày tỏ: "Đi theo ngài là mong muốn chân thành của nô tỳ. Dù ngài có chấp nhận hay không, trong lòng nô tỳ ngài vẫn là chủ nhân."
"Nếu bên người ngài không cần nô bộc, nô tỳ sẽ tìm nơi khác nương thân. Nhưng chỉ cần một lời của ngài, dù cách xa thiên sơn vạn thủy, nô tỳ cũng sẽ băng qua ngàn dặm mà đến."
Trước đây, Đào Linh sống là để báo thù, từ nay nàng ấy nguyện sống là để báo ân, vì một người duy nhất mà tồn tại. Bên cạnh, tiểu linh điệp đang ngọ nguậy, khẽ kêu meo meo, cuốn quanh mấy sợi tóc của Tống Minh Diên.
"Ta không có hứng thú với việc người khác làm nô làm tỳ, giúp ngươi chỉ là tiện tay mà thôi, ngươi cứ đi đi."
Giữ Hạnh Nhi bên mình là vì A Nghiên, nàng chỉ đối đãi Hạnh Nhi thêm phần quan tâm vì ký ức trọn vẹn từ nhỏ đến lớn của A Nghiên, khiến nàng không thể nào bỏ mặc.
Làm người không thể nào chỉ nghĩ đến nhận mà không nghĩ đến việc trả giá. Nàng đã có được rất nhiều, nên việc giúp đỡ A Nghiên là điều hiển nhiên.
Còn với Đào Linh, chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi.
Nghĩ vậy, Tống Minh Diên chợt tự cười mình sao lại giống một kẻ phụ bạc thế.
Vội đẩy ý nghĩ không đúng đắn ra khỏi đầu, nàng mỉm cười với Đào Linh.
Dù đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối nhưng đáy mắt Đào Linh vẫn ánh lên chút u ám, khó nén được vẻ thất vọng.
Nhưng nàng ấy vốn không phải người dễ dàng từ bỏ, mong rằng một lúc nào đó nàng ấy cũng có thể hỗ trợ lại Tống Minh Diên.
Không nói thêm lời nào, nàng ấy cúi đầu vái lạy, lui sang một bên.