Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 133

Cập nhật lúc: 2025-06-29 11:55:18
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngục tốt tức giận đến mức quay ngoắt người rời đi, trong lòng tự nhủ không nên mềm lòng trước đứa nhỏ này, đúng là trẻ con không biết sợ ai cả!

Một lát sau, hắn hậm hực quay trở lại, mang theo một rổ màn thầu, không nói không rằng quẳng mạnh vào trong nhà lao, liếc Lục Tư Ninh một cái, giọng thô bạo: "Đừng để ta lại nghe thấy tiếng ngươi nữa!"

"Chỉ cần ăn no là ta sẽ không làm phiền đến ngươi nữa, hì hì..." Lục Tư Ninh vui vẻ chạy đến nhặt mấy cái màn thầu trên đất, nở nụ cười ngọt ngào, ngẩng đầu lên nhìn ngục tốt: "Thúc thúc, ngươi đúng là người tốt!""

Ngục tốt chỉ biết đứng đó nghẹn lời, không biết nói sao.

"Ngươi ăn đi, đừng ồn ào nữa, cũng chớ chọc giận ta, bằng không ngươi sẽ được ăn một trận đòn no nê!"

Ngục tốt nói xong, quay người định rời đi, nhưng không hiểu sao lại vòng trở lại, đưa thêm hai cái bánh bao thịt.

Tống Minh Diên nhìn từ đầu đến cuối cảnh tượng ấy, cũng chỉ biết im lặng thở dài.

Lục Tư Ninh cười tươi như hoa, đón lấy bánh bao thịt, ngọt ngào cảm ơn ngục tốt, rồi không nhịn được hỏi: "Thúc thúc, măng xào thịt có ngon không?""

Ngục tốt nghe câu này mà nghẹn họng, giận dữ nói: "Không được ăn!"

Đám trẻ con thì biết gì đến món măng xào thịt chứ, thật đúng với câu "Trẻ không biết sợ cọp".

Ngục tốt mang đến mười cái màn thầu và hai cái bánh bao nhân thịt, 13 người chia nhau chỉ đủ lót dạ, chẳng thấm vào đâu.

Tống Minh Diên vốn không phải kiểu người chịu thiệt, nàng lén vào không gian mang theo sẵn mỹ thực, dĩ nhiên là để có cái ăn.

Trong bóng tối, có một ánh mắt vẫn đang giám sát nhất cử nhất động của nàng. Tống Minh Diên trên mặt không chút biểu hiện, nhưng thầm niệm thủ quyết, dùng linh lực che mắt người kia.

Chỉ trong chớp mắt, kẻ rình rập ngoài bức tường thấy gia đình Lục gia ăn hết bánh bao, trò chuyện đôi câu rồi nằm xuống nghỉ ngơi trên đống rơm, tất cả đều yên ắng không chút khác thường.

Thực ra, Tống Minh Diên đã âm thầm lấy đồ ăn ra, dùng không gian linh khí để ngăn cách mùi và âm thanh, tránh bị phát hiện.

Sau khi tẩy gân phạt tủy, nàng cảm thấy việc tu luyện linh lực ngày càng thuận lợi hơn, cộng thêm linh khí dồi dào trong không gian, tu vi cũng tiến bộ nhanh chóng. Đêm qua nàng đã đạt đến sơ linh cảnh tam cấp.

Trước đây, Tống Minh Diên chưa thể đồng thời quản lý không gian và thi triển pháp thuật, nhưng từ khi đạt tam cấp, tu vi của nàng đã đủ sức làm nhiều việc cùng lúc.

Tống Minh Diên vừa bày đồ ăn ra, vừa nhắc nhở mọi người: "Có người đang âm thầm giám sát chúng ta, từ khi tên ngục tốt kia mang cơm tới thì bắt đầu rồi."

Lời này vừa dứt, mọi người vừa ăn vừa nhìn nàng bày ra các món ăn, trên khuôn mặt nhăn nheo của Lục lão phu nhân suýt nữa nở thành đóa hoa.

"Diên Diên ngoan, đừng hù dọa nãi nãi, nãi nãi lớn tuổi rồi, không chịu được giật mình đâu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-133.html.]

Bà đã quên mất Diên Diên vốn không giống người thường, theo phản xạ đầu tiên là nhanh chóng che đồ ăn lại.

Các vị phu nhân cũng vội vàng giấu đồ, y như thể đang làm việc gì sai trái.

"Diên Diên, người đó vẫn còn ở ngoài đó sao?"

"Còn ở."

Lục Tư Ninh hai tay ôm lấy bánh, vừa ăn vừa cười, khuôn mặt nhỏ nhắn nhòe nhoẹt như chú mèo hoa đáng yêu.

Nghe thấy lời này, Lục Tư Ninh thoáng giật mình, đầu óc nhanh chóng nghĩ cách "hủy thi diệt tích," cuối cùng chộp lấy đồ ăn trong tay, vội nhét đầy miệng.

Hai má cô bé căng phồng, đôi mắt tròn xoe vì ngốn quá nhiều đồ ăn cùng lúc.

Ba đứa trẻ khác cũng bắt chước theo, chỉ trong chốc lát đều có cùng một biểu cảm, như những chú chuột hamster bé nhỏ nhồi đầy thức ăn, vừa ngốc nghếch lại vừa đáng yêu.

Hạnh Nhi cũng tỏ ra vô cùng căng thẳng, ánh mắt đầy cảnh giác.

Chỉ có Lục Bùi Phong tinh ý nhận ra rằng ánh mắt rình mò trong bóng tối đã bị quấy nhiễu.

Lúc trước, hắn vẫn cảm nhận được ánh mắt ẩn nấp đang lẩn quẩn theo dõi trong phòng giam, nhưng giờ đây cảm giác ấy đã hoàn toàn biến mất.

Hắn nghĩ thầm, thông thường nếu kẻ giám thị kia không phát hiện điều bất thường từ hành động của họ, thì hẳn là đối phương đã mất đi ý thức hoặc là đã bị đánh lạc hướng.

Nhưng Lục Bùi Phong rõ ràng biết rằng, người kia vẫn tỉnh táo.

Hắn ta đã trúng ảo thuật!

Trong lòng chấn động, Lục Bùi Phong liếc nhìn Tống Minh Diên, ánh mắt thoáng hạ xuống.

DTV

Hắn nhận ra rằng, thực ra hắn không hiểu nàng nhiều như mình tưởng.

Chẳng lẽ A Diên thực sự là tiên nữ không chịu trói buộc, tựa như làn gió tự do?

Thủ đoạn này thật khiến người ta kinh ngạc.

Nhìn mọi người căng thẳng như gặp đại địch, Tống Minh Diên cảm thấy hơi buồn cười, liền lên tiếng giải thích: "Không sao đâu, cứ ăn đi, không cần sợ, hắn không nhìn thấy chúng ta đâu, chúng ta có thể nói chuyện bình thường."

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhớ lại lần trước khi bị lưu đày, Diên Diên đã khiến một người sống sờ sờ bỗng dưng biến mất ngay trước mắt.

Loading...