Lục lão phu nhân thực nhận điều khác lạ từ cách xưng hô của Hạnh Nhi với Tống Minh Diên mấy ngày nay.
Lần biểu cảm của Hạnh Nhi, bà cũng đoán đôi phần, nhưng hỏi thêm.
Dù Diên Diên đây là Tống Minh Diên , bà cũng chỉ nhận một nàng là Diên Diên.
Diên Diên của bà tấm lòng nhân hậu, ai thể thế.
Vì Tống Minh Diên gọi nàng là bằng hữu, trong Lục gia cũng đặc biệt coi trọng linh điệp , coi nó như con bướm bình thường.
Họ còn chuẩn riêng một chỗ cho nó và bày sẵn trái cây mà nó thích.
Không ăn thì ngửi mùi cũng .
Khi đêm xuống, đều yên giấc, ánh mắt giám thị vẫn luôn dõi theo cũng cuối cùng biến mất.
Tống Minh Diên khép mắt, mở thần thức quan sát, thể rõ ràng nhận thấy bóng rời khỏi căn phòng tối đen chuyển rời khỏi nhà giam.
Chờ đến khi đám giám sát xa, nàng mới thu hồi thần thức, mở mắt .
Trong phòng giam ánh sáng mờ mịt, loáng thoáng thấy tiếng rên rỉ thống khổ của phạm nhân bên ngoài nhà lao.
Tống Minh Diên ở mép giường, còn Lục Bùi Phong thì ngả lưng chiếc giường phủ đầy cỏ khô đất. Khi nàng mở mắt, Lục Bùi Phong cũng xếp bằng mà dậy, vẫn còn mang khí sắc bệnh tật nhờ đan dược.
Hắn dựa mép giường, khẽ hỏi: "A Diên, ngươi phát hiện điều gì ?"
Hắn nàng sẽ vô duyên cô cớ đòi gặp huyện lệnh chỉ vì một bữa cơm thiu, hẳn là phát hiện điểm gì đó bất thường.
Những khác đều ngủ, nhưng Lục lão phu nhân vẫn thao thức, trong lòng mơ hồ cảm giác bất an, đặc biệt là khi thấy hành động kỳ lạ của Diên Diên. Lúc nãy bà hỏi thêm là để lo lắng, nhưng bây giờ bà nén nổi lòng hiếu kỳ.
Lục lão phu nhân cũng dậy, hạ giọng dò hỏi: "Diên Diên, con rõ cho nãi nãi một chút, bằng nãi nãi yên lòng. Có xảy chuyện gì ?"
"Nãi nãi cứ yên tâm, dù thiên đại sự tình, con vẫn thể giải quyết." Tống Minh Diên trấn an bà.
Thấy bọn họ đều , nàng liền nhẹ nhàng bước xuống giường, đối diện với Lục lão phu nhân và Lục Bùi Phong.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-135.html.]
"Nãi nãi, con nhé?"
"Ừ, con , nãi nãi đang ."
Lục lão phu nhân lập tức thẳng , nghiêng tai lắng một cách chăm chú.
Nhìn thấy dáng vẻ , Tống Minh Diên bật , đó từ tốn : "Người giám thị bí mật , con hoài nghi giám sát con, bởi lẽ mỗi khi con động tĩnh gì, đều đặc biệt để ý."
"Người đó võ công cao cường, cùng đẳng cấp với những kẻ phục kích chúng đường, một cao thủ như chắc chắn của huyện Phù Dương."
Nghe , sắc mặt Lục lão phu nhân trở nên trầm ngâm hơn.
Tống Minh Diên tiếp tục: "Con hoài nghi bọn chúng gán cho con tội danh liên quan đến vụ mất trộm trong hoàng cung."
Sự việc , từ đầu đến cuối đều vẻ gì đó kỳ lạ.
Ngày cùng Lục Bùi Phong thu dọn quan phủ và tư khố của hoàng đế, nàng cẩn trọng, theo lý thì thể nào phát hiện nhanh đến thế.
Dù cho nàng vô tình để lộ manh mối ở huyện Phù Dương, nhưng từ đây về kinh thành mất vài trăm dặm, tin tức thể truyền nhanh đến .
Công văn bắt giữ hạ lệnh khi nàng đến huyện Phù Dương, nên bọn chúng mới thể mai phục sẵn chờ.
Nói cách khác, khi nàng hành động, hoàng đế sớm nghi ngờ và hạ lệnh bắt nàng.
Sắc mặt Lục lão phu nhân trở nên nghiêm nghị, còn Lục Bùi Phong thì trầm ngâm, mắt lộ vẻ lạnh lùng, rõ đang suy nghĩ điều gì.
Tống Minh Diên tiếp tục: "Tên ngục Đỗ Phương Hải bận đến nỗi chân chạm đất, vội đến mức tự lo nổi bản . Vậy nên suất cơm thiu chắc chắn là do sai đưa tới."
"Trừ Đỗ Phương Hải , con nghĩ ai khác hiềm khích với chúng . Nếu , khả năng đây là thủ đoạn của một kẻ khác, mà mục đích chỉ là gây khó dễ chúng ."
"Rất thể bọn chúng thử xem con năng lực đặc biệt nào . Nếu con đoán sai, trong mấy ngày tới, chúng sẽ tiếp tục dùng cơm thiu để thăm dò."
Hiện tại mới chỉ là giai đoạn nghi ngờ, nhưng bọn họ tuyệt đối thể yên chờ chết.
"Phải tay để chế ngự . Nếu đợi Thuận An Đế dốc lực đối phó, chúng sẽ rơi thế động." Lục lão phu nhân trầm mặc một lúc lâu cất tiếng, giọng tuy trầm nhưng vô cùng kiên quyết: "Nếu thật sự còn cách nào, chúng đành phản thôi!"
Nghe câu đầy bất ngờ từ vị lão thái thái vốn trầm , Tống Minh Diên khỏi giật , liền hỏi: "Nãi nãi, chúng binh mã ?"