"Được, nãi nãi nhớ kỹ!" Lục lão phu nhân cười hiền từ: "Chờ chúng ta ra ngoài, muốn ăn gì cứ nói với nãi nãi, nãi nãi sẽ làm cho con."
"Cháo gà này không ngon bằng một phần vạn của nãi nãi nấu, sau này ra ngoài, nãi nãi sẽ làm cho con một bát cháo gà ngon nhất!"
"Cảm ơn nãi nãi."
Biết bà vẫn không yên tâm về Lục Uyển Trinh ở lãnh cung, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Con đã đi thăm tiểu cô Uyển Trinh, ma ma bên cạnh cô cô nói rằng tên cẩu hoàng đế kia đã hại nàng ấy sảy thai lần đầu, sau đó lại ép cô cô uống thuốc tuyệt tự. Con đã kể cho nàng ấy tình cảnh của chúng ta hiện tại, giờ đây cô cô cũng đã hoàn toàn tuyệt vọng với tên cẩu hoàng đế."
Tống Minh Diên cảm thấy việc này không cần giấu giếm Lục lão phu nhân. Bà là mẫu thân, hẳn là người có quyền biết rõ nhất về tình cảnh và sự đau khổ mà Lục Uyển Trinh đã phải chịu đựng.
""Tên Lý Chương này giỏi lắm!" Lục lão phu nhân nghe vậy thù lập tức giận dữ. Việc nữ nhi của bà chọn sai người để rồi đau khổ là chuyện riêng của nàng ấy, không có nghĩa Lý Chương có thể bức hại nàng ấy thảm hại đến thế!
Nếu ban đầu bà chỉ có chút phản tâm, thì nay ý chí phản nghịch đã hoàn toàn xác định. Nếu không lôi được tên cẩu hoàng đế này xuống, bà sẽ không xứng với cái tên Dương Chấn Anh!
Nhìn thấy bà không hề trách cứ Lục Uyển Trinh vì quyết định năm xưa, mà chỉ nổi giận vì tên cẩu hoàng đế bạc tình bạc nghĩa, Tống Minh Diên khẽ mỉm cười. Có thể sinh ra trong Lục gia, có một vị mẫu thân bênh vực con cái đến thế, quả là phúc khí mà Lục Uyển Trinh tích lũy từ mấy đời.
Nếu đổi lại là ai khác, người ta có lẽ đã đoạn tuyệt quan hệ với Lục Uyển Trinh từ lâu, hoặc chỉ oán trách nàng ấy tự chuốc lấy đau khổ, hận nàng ấy vì mù quáng mà tự hại bản thân.
Nhưng dẫu Lục Uyển Trinh đã phạm bao sai lầm khi tiến cung, Lục lão phu nhân cũng chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ nàng ấy.
DTV
"Con gái của ta có thể phạm sai lầm, nhưng không ai được phép chà đạp nàng."
Bà quả thật bênh vực người mình đến mức không cần lý lẽ.
Lo lắng bà quá tức giận, Tống Minh Diên dịu giọng: "Nãi nãi đừng nóng giận, con sẽ trả thù cho tiểu cô. Tên cẩu hoàng đế đã hại nàng ấy tuyệt tự, con sẽ khiến hắn không thể cử, đời này không có nổi người nối dõi!"
"Tẩu tẩu, không thể cử là gì vậy?" Cô bé Ninh Ninh đang ngồi trên ghế ăn cháo, đột nhiên hỏi khi nghe người lớn trò chuyện.
Trong khoảnh khắc, không khí trong phòng giam trở nên ngột ngạt hẳn.
Lục Nhị phu nhân đỏ bừng mặt, chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống: "Ôi, tiểu khuê nữ của ta, sao cái gì con cũng dám hỏi thế này!"
"Tiểu hài tử hỏi nhiều như vậy để làm gì, mau ăn đi!" Bà nhẹ nhàng mắng.
Ninh Ninh nhíu mày, không đồng ý: "Tiểu hài tử không hỏi thì làm sao biết được? Không biết thì sao không thể hỏi? Hỏi rồi chẳng phải là sẽ biết sao? Muốn biết vì sao lại không hỏi?"
Lục Nhị phu nhân: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-147.html.]
Được rồi, hỏi thì hỏi, nương phục con rồi đấy, tuổi nhỏ mà lý lẽ lắm!
Tiểu cô nương thắng thế, vui vẻ cười hì hì, lại nằng nặc hỏi: "Tẩu tẩu, mau nói cho Ninh Ninh đi!"
"Khụ..."
Lục lão phu nhân vừa bị chặn lời, cơn giận trong lòng cũng nguôi đi, bà buồn cười, định lên tiếng giải vây cho Tống Minh Diên.
Bỗng, Tống Minh Diên nghiêm túc nói: "Không cử nghĩa là tên cẩu hoàng đế quá yếu đuối, không thể đứng thẳng như người bình thường."
"Vậy à." Lục Tư Ninh bừng tỉnh đại ngộ: "Ninh Ninh hiểu rồi, tẩu tẩu, đại ca hiện tại cũng yếu đuối lắm, nhìn bộ dạng ốm yếu bệnh tật thế kia chắc cũng không thể địch nổi một người. Đại ca cũng là không cử phải không?"
"..."
"..."
Nhìn thấy mọi người đều im lặng, ai nấy cố nhịn cười đến mức mặt đỏ bừng, Tư Ninh chỉ thấy không khí dần lạnh đi.
Cái gì vậy? Sao bỗng nhiên lại lạnh thế này?
Lục Bùi Phong đứng đó, cả người toát lên hắc khí, gân xanh trên trán nhảy liên hồi, cảm giác như không kiềm chế nổi sát khí trong lòng.
Hắn hít sâu một hơi, lại hít sâu một hơi nữa, cuối cùng vẫn không nhịn được, nặn ra mấy chữ qua kẽ răng: "Lục... Tư... Ninh!"
Hắn sớm muộn cũng sẽ bị nha đầu này chọc tức mà c.h.ế.t cho mà xem!
"Vâng!" Lục Tư Ninh đáp một tiếng vang dội.
Vừa quay đầu nhìn thấy sắc mặt đen như than của đại ca, cô bé lập tức nhận ra dấu hiệu nguy hiểm. Không chần chừ, tay còn chưa kịp buông bát, Tư Ninh lập tức nhảy lên, bước chân ngắn ngủn chạy vèo về phía tẩu tẩu, nấp ngay phía sau.
Lục Bùi Phong mặt đen như mực. Hay lắm, xem như ngươi lợi hại!
Tống Minh Diên khẽ ho một tiếng, cố nhịn ý cười đang dâng lên: "Ninh Ninh, từ này không được dùng bừa, có thể bị đánh đấy, đặc biệt là không được dùng với nam nhân."
"Dạ, tẩu tẩu, Ninh Ninh nhớ rồi!"
Cô bé thoát nạn mà không khỏi mừng thầm, may mà chạy nhanh, nếu không vừa rồi chắc đã bị đại ca đánh rồi!