Tống Minh Diên nhẹ nhàng nhảy lên mái nhà, hướng về phía Tống gia, vút đi trong màn đêm.
Cùng lúc đó, trong hoàng cung.
Thuận An Đế sau bao công sức vận dụng các loại lý do, rốt cuộc gom góp được tài lực từ bách quan, cuối cùng cũng sắm được cho mình một chiếc giường mới.
Có chút ngân lượng trong tay, lão ta lập tức hạ lệnh ném vào Ngự Thiện Phòng vài sọt lớn củ cải, đồng thời truyền ý chỉ nghiêm cấm bất kỳ món ăn nào có liên quan đến củ cải xuất hiện trước mặt lão ta.
Những sọt củ cải đó rõ ràng như đang trần trụi giễu cợt sự hiện diện của lão ta. Chỉ cần nhìn thấy củ cải, Thuận An Đế liền liên tưởng đến cảnh hoàng cung bị vét sạch.
Quả thật, đó là sự nhục nhã mà suốt đời này lão ta chẳng thể nào rửa sạch được!
Thuận An Đế đau đầu nằm trên giường, trên bàn đặt một chén canh gừng đã nguội ngắt. Thời trước, khi long thể bất an, lão ta luôn có dược thiện bổ canh đủ loại, giờ đây chỉ còn lại một chén canh gừng khó lòng uống nổi.
Nỗi lòng xoay chuyển phức tạp, khiến lão ta trằn trọc khó mà chợp mắt.
""Trẫm đã phân phó các ngươi trông giữ mỏ vàng, nhưng liệu có sơ hở bị bại lộ hay không?"
Hai lần liên tiếp bị trộm đột nhập hoàng cung khiến Thuận An Đế giờ đây đã sinh bóng ma trong lòng, có mỏ vàng trong tay mà một chút cũng không dám động vào. Chỉ e rằng vừa vận chuyển vàng vào hoàng cung, lập tức sẽ bị đám yêu đạo thần bí khó lường ấy đánh cắp mất.
Dấu vết trận đòn hiểm đêm qua còn hằn trên mặt lão ta, vết xanh tím chưa kịp tan đi, thậm chí khi lên triều cũng phải che mặt bằng một chiếc mặt nạ.
Hiện tại, lão ta không dám để nửa bước quanh người thiếu bóng thị vệ võ công cao cường, trong ngoài đều bố trí hàng trăm ảnh vệ chờ lệnh.
"Xin Hoàng Thượng yên tâm, chuyện về mỏ vàng có rất ít người biết đến, dù yêu đạo có phép thông thiên, nhất thời cũng khó lòng dò ra vị trí cụ thể của mỏ vàng."
"Huống hồ, tuân theo ý chỉ của ngài, chúng thần đã sắp đặt thiên la địa võng xung quanh mỏ. Nếu yêu đạo kia dám đến, nhất định sẽ có đi không có về."
Thuận An Đế vẫn cảm thấy bất an. Mặc dù các cơ quan phòng trộm đã được bố trí chu toàn, nhưng đó là để phòng bọn đạo tặc tầm thường. Yêu đạo kia ngay cả hoàng lăng cũng dám xông vào, sao có thể dễ dàng bị bẫy?
"Không được! Ngự thư phòng đã bị dọn sạch, bản đồ phân bố mỏ vàng chắc hẳn đã rơi vào tay tên yêu đạo kia. Nếu hắn phát hiện, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội vét sạch số vàng ấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-156.html.]
Nghĩ đến đây, lão ta bỗng ngồi bật dậy, đôi mắt lóe sáng. Phải rồi! Nếu yêu đạo phát hiện ra, chắc chắn hắn sẽ không từ bỏ cơ hội trộm mỏ vàng!
Đây chẳng phải là cơ hội dẫn dụ kẻ địch chui đầu vào rọ sao?!
Thuận An Đế không giấu nổi sự hưng phấn, yêu đạo kia dọn sạch hoàng cung của hắn trong một đêm, nhất thời không thể phát hiện ra bản đồ mỏ vàng ẩn giấu trong Ngự Thư Phòng. Dẫu hắn không phải tiên tri, cũng chẳng thể ngay lập tức biết đến sự hiện diện của vật này.
Huống hồ, dù đã biết, với số lượng bảo vật nhiều đến vậy, để tìm hết từng món cũng cần mười ngày nửa tháng.
Thời gian này đủ cho Thuận An Đế bố trí chu toàn!
Nhanh chóng quyết định, Thuận An Đế ra lệnh: "Mau luyện hết số vàng thành thỏi rồi lập tức dời đến kim khố, chờ khi di dời xong sẽ một lần nữa mai phục yêu đạo kia, để hắn tự chui đầu vào lưới!"
DTV
"Tốt nhất là bắt sống, nếu không được, dù dùng hỏa công hay thủy yêm, cũng phải khiến hắn bỏ mạng nơi mỏ vàng!"
"Ai bắt được yêu đạo này, trẫm nhất định trọng thưởng!"
"Thuộc hạ tuân lệnh!"
Ngay lập tức, một nửa ảnh vệ rời khỏi phụ cận hoàng cung.
Với hy vọng tóm gọn yêu đạo, gương mặt âm trầm của Thuận An Đế sau bao ngày cuối cùng cũng nở một nụ cười nhàn nhạt. Chỉ cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn nhiều, lão ta lập tức truyền triệu Lệ phi đến thị tẩm.
"Hoàng Thượng, ngài thật sự đã nhớ đến thần thiếp sao?"
Lệ phi mày lá liễu, mặt trái xoan, dáng người thon thả, cả người toát lên vẻ kiều diễm, oán hờn phảng phất, mang theo nét ngây thơ của thiếu nữ. Thật ra nàng ta đã gần 30 tuổi, thế nhưng Thuận An Đế lại luôn say mê nét duyên dáng ấy của nàng ta.
Biết gần đây hoàng cung không yên ổn, Lệ phi rất biết ý, không hé lời oán trách nào. Tuy lòng nàng ta tràn đầy bực bội vì tẩm cung bị trộm dọn sạch, nhưng nàng ta cũng thừa hiểu rằng vào lúc này nếu dám than phiền, e rằng sẽ khiến Hoàng Thượng khó chịu thêm.
Rốt cuộc, trong hoàng cung, nếu nói ai là người sốt ruột nhất, người đó chỉ có thể là Hoàng Thượng.
Mà cũng phải, yêu đạo kia thật sự quá đáng ghét rồi, đến cả hậu cung cũng vơ vét không tha!
Nghĩ đến việc hôm nay đã phải ăn củ cải luộc suốt cả ngày, nét mặt Lệ phi thoáng lộ vẻ u oán, nhưng khi đối diện với Thuận An Đế, nàng ta liền nhanh chóng nở một nụ cười mềm mại.