Thái giám thấy Lệ phi nhất quyết không chịu rời đi, cũng không nhiều lời khuyên can, chỉ cúi đầu hành lễ rồi vòng qua nàng ta đi truyền lệnh triệu Hứa mỹ nhân.
Hứa mỹ nhân là người mới được thăng chức nửa tháng trước, tuổi trẻ xinh đẹp, trước kia Lệ phi chưa từng để nàng ta vào mắt, chỉ coi như một kẻ ngốc nghếch vô tri.
Nhưng hiện tại, người giành lấy cơ hội thị tẩm của nàng ta lại chính là Hứa mỹ nhân.
Nhìn Hứa mỹ nhân được kẻ khác nâng vào trong điện, lòng Lệ phi trào dâng nỗi chua xót, ánh mắt căm phẫn nhìn theo bóng dáng đối phương.
"Tiện nhân này!" Nàng ta thầm nghĩ, xưa nay thật đã xem thường ả ta rồi!
Không thể, nàng ta không thể ngồi yên chịu chết!
Lệ phi nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín, trong lòng càng cảm thấy khủng hoảng, chỉ cảm thấy nếu không hành động thì ân sủng sẽ rơi vào tay hồ ly tinh Hứa mỹ nhân kia mất.
Đến lúc đó mất đi thánh sủng, e rằng nàng ta còn không giữ gìn nổi bản thân, huống chi là báo thù cho đệ đệ.
Lệ phi hạ quyết tâm, siết chặt đùi, nước mắt tuôn xuống lã chã.
"Hoàng thượng, thần thiếp biết sai rồi. Nếu thần thiếp có điều gì khiến ngài không hài lòng, mong ngài chỉ ra. Thần thiếp nhất định sẽ sửa."
"Ngài không thể nào không nói gì với thần thiếp, rồi bỏ mặc thần thiếp như vậy được, Hoàng thượng... Hoàng thượng..."
"Hoàng thượng... Nhiều năm như vậy, chẳng lẽ thần thiếp không xứng nhận được một lời giải thích sao?"
Lệ phi quỳ ngoài điện khổ cầu hồi lâu, cơ thể dần đông lạnh, nhưng tẩm cung bên trong vẫn yên ắng.
Nàng ta không cam lòng, ủy khuất tràn dâng, không rõ mình sai ở đâu, đang định khóc tiếp thì một tiếng quát lạnh lùng truyền ra: "Cút!"
Lệ phi giật mình, thình lình ngã ngồi xuống đất, kinh hãi đến nghẹn lời.
Thế là hết, Hoàng thượng càng thêm chán ghét nàng ta rồi!
Đang lúc Lệ phi tưởng rằng tiếng quát ấy nhắm vào mình thì bên trong tẩm cung bỗng vang lên tiếng khóc của Hứa mỹ nhân.
"Hoàng thượng... thiếp đã cố gắng hết sức, ngài tha cho thiếp đi! Thiếp cũng không biết đã xảy ra chuyện gì... Hoàng thượng, chuyện này không phải lỗi của thiếp!"
"Nếu ngài cho thiếp thêm một cơ hội, thiếp nhất định sẽ hầu hạ ngài chu đáo."
"Câm mồm!" Thuận An Đế trán nổi gân xanh, ánh mắt đầy giận dữ.
Hứa mỹ nhân sợ hãi run rẩy, luống cuống nói: "Hoàng... Hoàng thượng, thật sự không phải lỗi của thiếp! Hay ngài gọi thái y đến xem thử, có khi nào là do thân thể ngài xảy ra vấn đề..."
Lệ phi quỳ bên ngoài điện sững sờ, tuy biết Hứa mỹ nhân ngốc nghếch, không ngờ lại ngốc đến độ nói ra lời ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-158.html.]
Hoàng thượng... không cử?!
Lệ phi như bị sét đánh, nghĩ tới bản thân cũng rơi vào tình trạng giống Hứa mỹ nhân, mặt không còn chút máu.
"A! Hoàng... Hoàng thượng, ách... cứu mạng!"
Từ trong tẩm cung vọng ra tiếng Hứa mỹ nhân run rẩy kinh hãi, nhưng âm thanh đó chỉ duy trì trong chớp mắt ngắn ngủi rồi nhanh chóng lặng ngắt.
Cả cung điện rộng lớn chìm vào tĩnh mịch, Lệ phi cảm thấy cơ thể lạnh lẽo như chìm vào hố băng, hơi lạnh thấm vào từng thớ thịt.
Nhìn thấy Thuận An Đế tay nhuốm m.á.u tiến ra, nàng ta căng thẳng đến độ giọng nói nghẹn lại: "Hoàng... Hoàng thượng!"
Nàng ta không nghe thấy gì cả, nàng ta thật sự không nghe thấy gì cả!
Lệ phi vừa lắc đầu vừa co người lùi lại, sợ hãi đến mức không còn sức để chạy trốn.
Đôi mắt Thuận An Đế đỏ ngầu, trong lòng chỉ tràn đầy bạo ngược cùng lệ khí, chỉ cần nghĩ đến chuyện bản thân không thể làm chủ, cơn đau tựa như lửa thiêu đốt tâm can lão ta.
Cơn phẫn nộ và oán hận đã thiêu cháy lý trí Thuận An Đế, lão ta lạnh lùng nhìn Lệ phi, khuôn mặt không còn chút ôn nhu ngày xưa, chỉ còn lại sát khí ngùn ngụt.
DTV
Người biết chuyện này, đều phải chết!
Lão ta giơ cao thanh kiếm nhuốm máu, vung một nhát về phía Lệ phi. Theo tiếng hét thảm thiết, m.á.u tươi từ cơ thể nàng ta b.ắ.n lên mặt đất trắng tuyết, dưới ánh đèn cung đình chiếu rọi, từng giọt đỏ thẫm trông như những bông hoa mai nở rộ.
Thuận An Đế lạnh lùng ném thanh kiếm xuống đất, không buồn nhìn Lệ phi đã tắt thở với đôi mắt mở to kinh hoàng.
"Xử lý sạch sẽ."
"Gọi thái y đến cho trẫm!"
Ảnh vệ lập tức dọn sạch thi thể, không để lại chút dấu vết.
Chẳng mấy chốc, cung điện đã trở lại yên tĩnh, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thuận An Đế ngồi bên mép giường, hận đến mức chưa bao giờ có giây phút nào muốn hủy diệt một người đến vậy, lột da xẻ thịt kẻ đó cũng không đủ để giải hận.
Cái tên dám lợi dụng lúc lão ta đang ở hoàng cung, khiến lão ta mất mặt nhục nhã, còn dùng thủ đoạn đê tiện khiến lão ta không thể...
Nghĩ đến đây, cơn giận dữ khiến lão ta nghiến răng ken két.
Thái y mau chóng được đưa đến.
Sau khi bắt mạch, nghe Thuận An Đế nói về chứng trạng của mình, sắc mặt thái y tái nhợt, trán mồ hôi lấm tấm giữa đêm lạnh.