Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 160

Cập nhật lúc: 2025-06-29 11:56:21
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không khí trong hầm mỏ rộn ràng như sục sôi. Để tránh bị phát giác, mọi hoạt động khai thác đều diễn ra vào ban đêm.

Tống Minh Diên không bận tâm đến không khí rộn ràng của đám thợ mỏ, nàng âm thầm đi theo những người phụ trách vận chuyển vàng khai thác được, lặng lẽ đến thạch thất nơi chuyên chất đống vàng thỏi.

Thạch thất rộng cỡ hai gian nhà tù lớn, bên trong chất đống vàng đến lóa mắt. Chỉ cần đưa mắt liếc qua, ánh vàng rực rỡ đã khiến người ta phải sững sờ.

Thỏi vàng, gạch vàng, vàng khối, mỗi cái đều có dấu ấn đặc biệt. Đống vàng đã lấp đầy nửa gian thạch thất, còn rất nhiều chưa khai thác. Nếu đào hết, có lẽ sẽ chất đầy cả gian thất.

Một mỏ vàng thế này, tên hoàng đế này lại có đến năm tòa! Nhưng từ giờ phút này, lão ta chỉ còn lại bốn tòa thôi.

Tống Minh Diên phất tay, toàn bộ vàng trong thạch thất đều bị chuyển vào không gian của nàng. Nhìn căn phòng trống rỗng, nàng mãn nguyện, nhưng lại nghĩ đến những kẻ bên ngoài vẫn miệt mài luyện vàng, dẫu nàng có lấy đi toàn bộ, bọn chúng vẫn có thể đào vàng từ mỏ.

Nàng sao có thể quay lại đây lần nữa? Tống Minh Diên híp mắt cân nhắc, mỏ vàng này không lớn, có lẽ nàng có thể thử mang toàn bộ vào trong không gian.

Để tránh bất trắc, Tống Minh Diên trước tiên chuẩn bị vật phẩm phòng thân, nào là Bạo Phá Châu, áo choàng đen che kín thân hình, còn có linh dược linh quả để phục hồi linh lực ngay lập tức, cùng Độn Ẩn Châu phòng thân.

Sau khi chuẩn bị kỹ càng, nàng dùng thân thức bao trùm toàn bộ mỏ vàng, vận dụng không gian chi lực, nhổ tận gốc mỏ khoáng sản.

"Ầm ầm ầm ——"

Mặt đất bắt đầu rung chuyển, đá tảng từ trên cao rơi lả tả, bụi mịt mù khắp nơi.

Những thợ mỏ trong động hoảng hốt bỏ chạy, tiếng hét vang dội cả hầm mỏ.

"Địa long chuyển mình, chạy mau!"

DTV

"Đừng giẫm lên ta! Cứu mạng!"

"Vàng, vàng!"

Kẻ thì bỏ chạy, người thì tranh giành đạp lên nhau, có kẻ quay lại nhặt vài khối gạch vàng, nhưng chưa kịp đến gần thạch thất, mấy tảng đá lớn đã lấp kín lối đi.

Kẻ thoát c.h.ế.t chỉ còn biết chạy bán sống bán c.h.ế.t ra ngoài, chẳng còn tâm trí gì đến số vàng nữa.

Cả mỏ vàng rung lắc dữ dội, vách tường nứt toác từng mảng, toàn bộ quặng mỏ sụp đổ như núi lở đất trôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-160.html.]

Trận động đất kinh hoàng này khiến ai nấy chấn kinh, gan mật cũng muốn vỡ tan, nhìn những vết nứt lan khắp mặt đất, không khỏi khiếp sợ.

"Nhanh, cửa động ở phía trước!"

Kết quả là, sau khi người cuối cùng vừa chạy thoát, cửa mỏ "ầm ầm" sập xuống, cả quặng mỏ chìm trong đống đổ nát.

Từng người lấm lem bụi đất, ngã quy xuống thở dốc, tứ chi bải hoải, chẳng còn sức đứng dậy.

"Sao... sao lại thế này? Không phải nói là động đất sao? Sao bên ngoài lại không hề hấn gì?" Có người ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, bên ngoài chẳng có dấu hiệu gì của địa chấn, cây cối vẫn đứng vững.

Lại nhìn vào mỏ vàng, tựa như quái thú khổng lồ thức giấc trong đêm, tiếng nổ vang vọng khắp nơi.

Cảnh tượng hãi hùng trước mắt khiến tất cả mọi người đều sợ hãi, không khỏi rùng mình khi nghĩ đến thảm cảnh họ vừa thoát khỏi.

Mỏ quặng vẫn không ngừng sụp đổ, ngay khi mọi người cho rằng số vàng họ cực khổ khai thác được sắp bị nhấn chìm và tiêu huỷ trong lòng đất sâu thẳm, một điều kỳ diệu đã xảy ra.

Toàn bộ khoáng sản đột nhiên biến mất ngay trước mắt tất cả bọn họ!

Chứng kiến cảnh tượng ấy, ánh mắt từng người đều rung động kịch liệt, tựa như đang được chứng kiến thần tích, ai nấy đều kinh hãi đến ngây người.

Trên mặt đất chỉ còn lại một hố sâu không thấy đáy. Có vệ binh gan lớn bước tới thăm dò, cúi đầu nhìn xuống. Bên dưới là một mảng đen tối, sâu hun hút tựa như một hắc động có thể nuốt chửng người ta, khiến ai nhìn cũng phải rùng mình.

Một hòn đá nhỏ lăn từ rìa hố xuống vực thẳm. Vệ binh ấy hốt hoảng, lùi lại vài bước, cảm giác rợn người xâm chiếm, như thể chỉ cần một bước sai lầm là có thể bị hút vào.

Đột nhiên, ánh mắt hắn rụt lại, hồi hộp nuốt nước bọt, giọng run rẩy thốt lên: "Có... có người! Có người từ dưới đó nhảy lên!"

Thanh âm vang lên trong khoảng không tĩnh mịch, thậm chí còn vọng lại âm vang rõ ràng.

Mọi người lập tức căng thẳng, đồng loạt nhìn xuống hố sâu, nhưng dưới mắt họ chỉ là một màu đen đặc, chẳng thấy người đâu, ngay cả bóng quỷ cũng không có.

Để giảm bớt cảm giác căng thẳng, có kẻ cười gượng, nói: "Ngươi đang dọa ai đây? Làm sao có thể có người dưới đó chứ!"

"Phải đấy! Mỏ vàng đột nhiên biến mất thật quái lạ, nhưng hố sâu thế kia mà ngã xuống thì người còn sống sao được. Có mà đã c.h.ế.t từ lâu rồi!"

Vệ binh vừa nhìn thấy bóng đen kia liền nôn nóng giải thích: "Không đâu... thật sự có người! Các ngươi không tin thì xem đi!"

Hắn chỉ về phía cái bóng đen mờ nhạt, thoạt nhìn nếu không để ý kỹ thì dễ lẫn vào hắc động.

Loading...