Nếu không phải vì bị tên yêu đạo trộm sạch phủ đệ, ông ta cũng không đến mức phải cầu xin trước mặt Hoàng Thượng.
Nếu không phải vì phải đến cầu cạnh Hoàng Thượng, làm sao ông ta lại nhất thời nóng vội mà lỡ lời, dẫn đến Hoàng Thượng nổi giận, giáng chỉ trách phạt.
Hoàng Thượng bảo ông ta ở nhà tĩnh dưỡng nửa năm, nhưng đến lúc đó e rằng triều đình cũng chẳng còn chỗ cho ông ta nữa!
Đều tại tên yêu nghiệt ấy, trộm sạch phủ đệ của ông ta, khiến ông ta suýt mất chức quan, giờ đây lại còn dám đến nữa!
Thật là nực cười!
Trong lòng Tống Phan Sơn lửa giận ngùn ngụt.
Nếu lần này không cho tên yêu nghiệt kia một phen khiếp sợ, há chẳng phải là coi Phủ Thái Phó dễ bắt nạt hay sao!
"Đại nhân!" Sắc mặt Tống Phan Sơn thay đổi còn nhanh hơn trở tay, chớp mắt đã trở nên nghiêm trọng. Ông ta nhìn thống lĩnh cấm quân, vẻ mặt đau xót nói: "Lão phu chỉ tiếc là một văn thần, không hiểu võ công, nên việc truy bắt Yêu Đạo không thể góp sức gì, chỉ đành phó thác trọng trách này cho ngài. Khẩn cầu các vị nhất định phải bắt được tên yêu đạo ấy!"
Ông ta nghiêm nghị tiếp lời: "Tên yêu đạo đó thực sự là tai họa! Một ngày không trừ, sẽ có thêm nhiều người chịu khổ dưới độc thủ của hắn. Chỉ khi bắt hắn quy án, mới có thể giúp bao người vô tội thoát khỏi mối nguy."
"Các đại nhân cứ tự nhiên lục soát, bản quan tuyệt không cản trở. Trong phủ vốn không phải nơi ẩn nấp, yêu đạo kia không thể trốn thoát, nhưng xin chớ bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để bắt hắn!"
Tống Phan Sơn liền hô gọi người mở cổng phủ, ân cần mời cấm quân vào trong, còn mình thì đứng cách cửa một khoảng, sẵn sàng hễ có biến là sẽ lập tức bỏ chạy ra ngoài.
Điều chưa rõ luôn làm lòng người sợ hãi, trong kinh thành không ít quan viên bị trộm, thậm chí cả hoàng cung cũng bị xâm nhập, nhưng bóng dáng yêu đạo vẫn chưa ai thấy qua.
Ai mà biết được, kẻ đó là người hay quỷ!
Chỉ cần nghĩ đến việc trong phủ có một kẻ như thế, lòng Tống Phan Sơn không khỏi run rẩy.
"Chư vị, mong các ngài lục soát kỹ càng từng ngóc ngách, tuyệt đối đừng bỏ sót bất cứ chỗ nào!"
Hứa thị cũng không dám vào trong, nhưng nghĩ đến con gái vẫn ở phòng, nếu lỡ bị cấm quân xét hỏi, ắt sẽ ảnh hưởng đến thanh danh. Bà ta đành kiên gan gọi mấy tên hộ viện cùng các nha hoàn thêm can đảm, cùng nhau tiến về sân của Tống Minh Yên.
DTV
Tống Minh Yên vẫn chưa hay biết gì về biến cố bên ngoài, đang say ngủ thì bị nha hoàn Xuân Đường đánh thức. Nàng ta mở mắt, vẻ mặt đầy bực bội.
Nhưng lời trách cứ còn chưa kịp thốt ra thì ánh mắt đã bị vật gì đó bên giường cuốn hút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-163.html.]
Vàng... vàng ư?!
Tống Minh Yên giật mình tỉnh hẳn, cơn buồn ngủ bay biến sạch, mắt không rời ba thỏi vàng đặt trên đầu giường, không khỏi cảm thấy mọi thứ quá đỗi khó tin.
Mấy ngày trước, khi phủ bị trộm, khuê phòng của nàng ta cũng bị càn quét không còn gì. Tủ đồ, bàn trang điểm, trường kỷ, giường La Hán, từng món đồ đáng giá đều mất sạch.
Tất cả châu báu, trang sức đều biến mất, ngay cả tiền riêng tích góp nhiều năm cũng không còn.
Những vật có giá trị trong phòng chỉ qua một đêm đều bị lấy đi, đến cả phụ mẫu nàng ta cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể dặn nàng ta tạm thời nhẫn nhịn qua ngày.
Nhưng bảo nàng ta thắt lưng buộc bụng, đối với một người quen chi tiêu phóng khoáng như Tống Minh Yên, chẳng khác nào lấy đi mạng sống của nàng ta!
Trải qua mấy ngày thiếu thốn bức bối, không ngờ hôm nay vừa tỉnh dậy lại thấy vàng bên giường!
Tống Minh Yên vui sướng khôn nguôi, lập tức vươn tay cầm lấy một thỏi vàng, đưa vào miệng cắn thử.
Đúng là thật!
Lòng nàng ta tràn đầy niềm vui.
Chẳng lẽ mẫu thân đã lén đưa cho nàng ta?
Xuân Đường thấy nàng ta đứng im nửa ngày không nhúc nhích, nôn nóng gọi: "Tiểu thư, bên ngoài đã xảy ra chuyện rồi! Nghe nói cấm quân đang vây kín phủ chúng ta! Lão gia và phu nhân sai nô tỳ tới đây gọi người, tiểu thư mau nhanh lên a!"
"Ngươi nói cái gì!" Tống Minh Yên cả kinh, nét mặt vui mừng lập tức tan biến. Nàng ta vội vã cuốn vàng vào trong chăn, luống cuống xuống giường, hối hả ra lệnh: "Hầu hạ ta mặc y phục! Mau lên!"
Xuân Đường nhanh nhẹn lấy bộ y phục từ sau bình phong, giúp nàng ta mặc từng món một vào.
Khi Tống Minh Yên vừa thu xếp chỉnh tề, cửa phòng đã bị đẩy ra.
"Yên Nhi, ra đây trước đi."
Thấy nữ nhi bình an vô sự, Hứa thị ngoài cửa mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nhớ đến yêu vật có thể đang ẩn nấp trong khuê phòng của nữ nhi, bà ta lập tức bước vào kéo nàng ta ra ngoài.
"Nương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Tống Minh Yên thấp thỏm lo âu, liếc thấy cấm quân tiến vào kiểm tra. Còn chưa kịp hiểu rõ tình hình, nàng ta đã thấy một tên cấm quân bất chợt đổi hướng, tiến về phía giường của nàng ta.