Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 172

Cập nhật lúc: 2025-06-29 23:08:08
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Tư Ninh nỗ lực hóp cái bụng hơi tròn của mình lại, giọng hăng hái bao nhiêu, trong lòng lại ngập ngừng bấy nhiêu. Cô bé không phải béo, chỉ là hơi đầu đặn một chút mà thôi.

"Tẩu tẩu có thể bế chúng ta! Đại ca thì tự ôm mình đi!"

Lục Bùi Phong: "Im miệng!"

"Dạ."

Tiểu cô nương im lặng một lúc, lại nói: "Đại ca, huynh thật đáng thương, ngay cả tẩu tẩu cũng bế không nổi huynh. Được tẩu tẩu nâng cao lên chơi vui lắm nha!"

"Im miệng!"

"Dạ."

Cô bé chớp mắt vài lần, cuối cùng không nhịn được: "Nhưng miệng của Ninh Ninh có ý nghĩ riêng, ta không quản được nó."

Lục Bùi Phong là người luôn điềm tĩnh, nhưng lúc này đầu lại ong ong như có vô số ong mật vo ve. Hắn xoa xoa cái trán đang nhức nhối, sợ rằng không nhịn được sẽ dạy dỗ tiểu muội muội một trận, liền ra tay điểm huyệt khiến cô bé á khẩu.

Thế giới lập tức an tĩnh.

Hắn hỏi: "Giờ có quản được không?"

Lục Tư Ninh: "..."

-

Lang Sơn cổ đạo.

Gió lạnh thấu xương, tuyết rơi mịt mờ.

Những kẻ mai phục ở hai bên sườn núi gần như bị rét đến đông cứng, từng người run rẩy nằm trên nền tuyết, đến cả mũi cũng bị đông lạnh đến đỏ ửng cả lên.

Hai bên đã bố trí sẵn cơ quan, chỉ chờ đoàn người lưu đày Lục gia đi qua, sẽ lập tức kích hoạt, khiến đá lăn xuống, nghiền nát bọn họ thành thịt vụn.

Cả bọn nín thở, tập trung cao độ, không dám bỏ qua bất cứ tiếng động nào truyền đến từ cổ đạo.

Một người không chịu nổi cái lạnh, hai hàm răng va vào nhau lập cập: "Đại ca, chẳng phải nói bọn họ sẽ qua con đường này sao? Sao giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu? Cái thời tiết quái quỷ này, e rằng chưa tiêu diệt được đám người nhà họ Lục, chúng ta đã đông cứng mà c.h.ế.t mất!"

Bọn chúng đã đợi nơi đây gần nửa canh giờ, nếu còn tiếp tục chờ, chỉ sợ không tiêu diệt được Lục gia, chính mình cũng c.h.ế.t vì rét mướt mất.

Người cầm đầu khẽ vận động làm nóng thân thể, nghiến răng căm hận: "Chắc là có việc gì trì hoãn, nơi đây gần trạm dịch nhất, nếu không muốn ngủ ngoài trời, bọn họ ắt phải đi qua đây. Đợi thêm một lát nữa đi."

Hắn ta nghiến răng, nói tiếp: "Huynh đệ của ta đã tổn thất nhiều thế trên tay bọn chúng, lần này có c.h.ế.t cũng phải báo thù. Chỉ cần bọn chúng dám đi qua con đường này, nhất định phải khiến bọn chúng c.h.ế.t không chỗ chôn!"

Cả bọn đã sớm bố trí xong xuôi, chỉ cần bấy nhiêu đá lăn xuống, dù là ai đi qua nơi này cũng khó lòng thoát khỏi cái chết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-172.html.]

DTV

"Được rồi, vậy đành chờ thêm một chút."

Tuyết không hề có dấu hiệu dừng lại, ngược lại càng lúc càng rơi nặng hạt.

Đám người mai phục đợi chờ nửa canh giờ, trên con đường cổ đạo mênh m.ô.n.g không một bóng người, ngay cả dấu vết chim bay cũng chẳng thấy đâu.

Tên dẫn đầu cuối cùng nhận ra điều bất thường, lập tức quay lại giao lộ để kiểm tra.

Trước mắt chỉ thấy bông tuyết phủ trắng mặt đất, ngoài những dấu chân lộn xộn in rải rác trên lớp tuyết đọng, nào thấy bóng dáng đám người Lục gia!

"Chết tiệt, đợi công cốc!"

Bọn họ rét run đợi chờ lâu như vậy, rốt cuộc đám người kia còn chẳng thèm qua giao lộ, chỉ là chạy thẳng đi mất rồi!

Thật là chờ đợi cơ hội ngàn vàng hư ảo!

Đám mai phục nghiến răng, thái dương giật liên hồi, hậm hực đá mạnh vào nền tuyết, ra lệnh: "Thông báo cho các huynh đệ, hủy bỏ kế hoạch, bọn họ hẳn là đã đi đường vòng rồi, chúng ta đến chuẩn bị kế sách khác!"

Kế hoạch đã thất bại, chẳng còn cách nào khác ngoài việc tạm hoãn nhiệm vụ chặn g.i.ế.c đoàn người Lục gia, tiếp tục kéo dài hành trình của bọn họ theo kế hoạch đã định.

Đám người mai phục trên Lang sơn nhanh chóng rút lui.

-

Tống Minh Diên cùng đoàn người chọn đường vòng theo sơn đạo, nơi phong tuyết tuy vẫn nặng hạt nhưng đỡ hơn so với Lang sơn cổ đạo.

Đoàn người tiến thêm chừng một canh giờ rưỡi, khi trời vừa chập tối, Ngô Đạt liền tìm một chỗ dừng chân thích hợp để đội ngũ tạm nghỉ.

Quả thực không thể tiếp tục đi thêm được nữa.

Sơn đạo vốn chật hẹp lại phức tạp, ban ngày đi đã phải thận trọng, huống chi buổi tối mịt mù, nếu bất cẩn chỉ e trượt chân ngã xuống vách đá.

Nơi mà Ngô Đạt chọn để dừng chân là một bãi đất trống tựa sát vách núi, tuyết đọng xen lẫn đá vụn, ngoài ra không có thứ gì khác.

Tuy nhiên, sát chân vách núi có mấy sơn động có thể chắn gió che tuyết.

Sơn động hai lớn một nhỏ, vừa đủ để mọi người cùng trú lại.

Lục lão phu nhân không muốn ở chung với Lục nhị lão gia và những người khác, bèn chọn vào trong sơn động lớn nhất cùng với các quan sai.

Trên xe lừa còn hai sọt củi, đơn giản dọn dẹp một chút, Lục lão phu nhân liền nhóm lửa chuẩn bị nấu ăn.

"Ta đi quanh đây xem có con mồi nào không." Đặng Lương vác cung tên, chuẩn bị ra ngoài.

Vừa qua một dải rừng núi bên sườn dốc, không tiện dừng chân, nhưng nếu săn được chút thịt thú rừng, bữa tối sẽ có thêm món ăn.

Loading...