Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 173

Cập nhật lúc: 2025-06-29 23:08:10
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Để ta đi cùng." Tống Minh Diên buông tấm chăn đang cầm trong tay, nói.

Trời lạnh thế này, trong núi có thú rừng hay không vẫn chưa biết được.

Ngược lại, trong không gian của nàng còn có không ít.

Vì chiều lòng Hoàng đế và đám quan viên, trong cung cùng các trang viên trên danh nghĩa của hoàng gia và quan lại đều nuôi dưỡng rất nhiều gia súc và thú rừng. Nếu thả ra một con lợn rừng hay dê núi, cơ bản đã có thể đảm bảo thức ăn cho ba ngày tiếp theo, bữa nào cũng có thịt.

"Ta cũng đi." Lục Bùi Phong lập tức đứng lên.

Danh tiết của nữ tử rất quan trọng, A Diên dẫu thế nào cũng là thê tử trên danh nghĩa của hắn, sao có thể để nàng cùng nam nhân khác đơn độc ở chung, như vậy chẳng phải là làm hỏng thanh danh sao?

Đám tiểu nhân nhi cũng đòi đi theo, nhưng chưa kịp ra khỏi xe đã bị đại ca mình ấn trở lại.

Lục Tư Ninh còn định giãy giụa thêm, nhưng á huyệt chưa giải, đã lại bị Lục Bùi Phong điểm thêm một huyệt vị, nháy mắt không thể cử động được nữa.

Tiểu cô nương tức giận đến nghiến răng ken két.

Đại ca đáng ghét, thật là quá đáng!

Tối nay, huynh đừng mong có thể ngủ say!

Núi rừng cách doanh địa không xa, khi rời khỏi sơn động, Tống Minh Diên còn tiện tay lấy từ chỗ Ngô Đạt lấy một bộ cung tiễn.

Ba người rời khỏi sơn động, dọc theo con đường cũ mà đi một đoạn, chẳng mấy chốc đã tới khu rừng vừa đi qua khi nãy.

Nhìn khu vực núi rừng phủ đầy tuyết trắng, Tống Minh Diên quay đầu dặn Đặng Lương: "Chúng ta chia ra hành động. Ngươi qua phía kia, còn ta và Lục Bùi Phong tiến vào rừng."

Lúc này cây cối đã trơ trụi lá, chỉ còn lại những cành cây khô cứng phủ đầy băng tuyết.

Ở gần chân núi có một khu rừng cây thấp, Đặng Lương không nói lời nào, cõng cung tiễn trên vai, rồi đi thẳng về hướng đó.

DTV

Đợi hắn đi xa, Tống Minh Diên mới chuyển hướng vào sâu trong cánh rừng.

Lục Bùi Phong mang theo cung tiễn, lập tức bước nhanh theo nàng.

Đi được một đoạn khá xa, khi không còn thấy lùm cây thấp nữa, Tống Minh Diên mới dừng lại.

Lục Bùi Phong cất lời: "A Diên, ngươi thả con mồi ra, ta sẽ săn."

Nàng chưa kịp động, hắn đã như đoán được ý định của nàng.

"Thả lợn rừng hay sơn dương?" Tống Minh Diên thoáng do dự rồi buông lỏng mày: "Thôi, thả cả hai đi!"

Chỉ có trẻ con mới chọn, người lớn đương nhiên là muốn tất cả.

Trong không gian của nàng vẫn còn nhiều vật tư, nên không cần lo việc tiêu xài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-173.html.]

Nếu không ăn hết cũng không sao, trong thời tiết này thịt có thể bảo quản lâu. Nếu vẫn không dùng hết, nàng sẽ nướng thành thịt khô để ăn dần trên đường.

Nàng cười híp mắt: "Ta sẽ thả đây. Đừng để con mồi trốn mất, không tối nay ngươi chỉ có thể ăn canh mà thôi!"

"Được."

Lục Bùi Phong thử dây cung, nhã nhặn đáp lời, dường như bất kể nàng nói gì, hắn đều thuận theo.

"Đó là ngươi nói đấy!" Tống Minh Diên mỉm cười trêu ghẹo, đôi mắt ánh lên vài phần tinh quái.

Nàng vừa động ý niệm, lập tức một con lợn rừng và một con sơn dương liền xuất hiện từ hư không, hoảng sợ tung vó chạy đi, một con chạy về phía bên trái, con còn lại chạy về phía bên phải, mỗi con một hướng khác nhau.

Lục Bùi Phong đã chuẩn bị sẵn cung tiễn, trông thấy cảnh đó, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn Tống Minh Diên, bình tĩnh nói: "Ngươi chơi xấu."

Tống Minh Diên dường như nghe được vài phần bất đắc dĩ trong giọng nói không cảm xúc của hắn.

Nàng không chớp mắt, điềm nhiên đáp: "Không phải, ta chỉ đang trêu lại ngươi thôi."

"Vì sao?"

"Vì vừa rồi ngươi điểm huyệt của Ninh Ninh, ta đã trông thấy." Nàng bịa chuyện nói bừa một lý do.

"..."

Lục Bùi Phong mím môi, nàng quả nhiên càng thích nha đầu kia hơn!

Bỏ qua cảm xúc khó chịu trong lòng, hắn nghiêng mặt, mũi tên sắc bén đã nhắm chuẩn vào con sơn dương đang chạy, ánh mắt tràn đầy sự lạnh lẽo và tập trung.

Ngón tay thon dài của hắn hơi buông lỏng, vút một tiếng, mũi tên mang theo lực gió lao về phía con sơn dương đang chạy trốn trong rừng.

Mũi tên b.ắ.n trúng chân trước của sơn dương.

Sơn dương loạng choạng, nhưng vì quán tính, nó vẫn cố chạy được một đoạn rồi ngã mạnh xuống tuyết.

Khi con sơn dương còn đang giãy giụa cố đứng dậy để tiếp tục chạy trốn, Lục Bùi Phong đã nhanh chóng nhắm ngay chân còn lại mà b.ắ.n thêm một mũi tên.

Ánh mắt Tống Minh Diên sáng lên: "Tiễn pháp không tệ."

Có thể b.ắ.n trúng chân trước của con mồi đang chạy, tiễn pháp của hắn quả thực rất điêu luyện.

Lục Bùi Phong, vốn định dùng một mũi tên b.ắ.n c.h.ế.t sơn dương, nhưng lời khen ngợi của nàng khiến hắn khựng lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười mơ hồ.

Chỉ cảm thấy một mũi tên b.ắ.n c.h.ế.t kẻ thù trên chiến trường cũng không khiến hắn thoả mãn bằng được nghe lời khen của nàng.

Hắn nhìn Tống Minh Diên: "Ta sẽ đuổi theo con lợn rừng, ngươi ở đây đợi ta."

Nói rồi, hắn cầm lấy cung tiễn, theo dấu chân lợn rừng mà đuổi theo.

Loading...