Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 174

Cập nhật lúc: 2025-06-29 23:08:12
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Minh Diên tiến đến gần con sơn dương, thấy chân trước nó đã bị trúng tên, giãy giụa nhưng không thể đứng dậy, chỉ phát ra những tiếng kêu rên đáng thương.

Tống Minh Diên lấy một hòn đá, nhanh chóng kết thúc nỗi thống khổ cho nó.

DTV

Nàng kéo sơn dương tới bên sườn núi, bắt đầu xử lý.

Doanh địa bên kia không có nguồn nước, chỉ có thể dùng tuyết để nấu nước. Như vậy khá phiền toái, phải đi tìm tuyết sạch rồi còn phải đốt rất nhiều củi.

Hiện giờ phải ăn ngủ ngoài trời, nếu xử lý con mồi tại doanh địa, mùi m.á.u tanh rất dễ thu hút bầy sói tìm đến, quả là không phải lựa chọn khôn ngoan.

Tống Minh Diên từ trong không gian lấy ra một thanh chủy thủ sắc bén, thành thạo mổ bụng, lột da và róc xương con sơn dương.

Da chắc chắn sẽ giữ lại, qua xử lý có thể làm thành một tấm thảm lông. Các phần nội tạng không dùng được thì tạm thời nàng chất đống qua một bên.

Khi Tống Minh Diên đã phân xong các phần của sơn dương, Đặng Lương cũng đã mang theo hai con thỏ hoang săn được từ lùm cây bước vào rừng.

Nhìn thấy những miếng thịt lớn cùng cái đầu sơn dương chưa xử lý trước mặt nàng, Đặng Lương ngạc nhiên lên tiếng: "Đây là sơn dương sao?"

Tống Minh Diên còn đang bận suy nghĩ về cách xử lý nội tạng sơn dương, thấy hắn quay về, ánh mắt lập tức sáng lên: "Đúng vậy, là sơn dương, vừa săn được."

Đặng Lương thấy chỉ có một mình nàng ở đó, bèn hỏi: "Lục thiếu tướng quân đâu?"

"Hắn đuổi theo lợn rừng rồi." Tống Minh Diên rửa tay sạch sẽ trong dòng suối lạnh.

"Còn có lợn rừng sao?" Đặng Lương liếc nhìn khu rừng. Mùa này con mồi rất ít, nhưng vận khí tốt thì cũng có thể gặp được vài con mò ra kiếm ăn.

"Hắn không phải còn đang bị thương sao? Ngươi an tâm để hắn đi một mình?"

Tống Minh Diên vẩy nước khỏi tay, đứng lên, gật đầu: "Vết thương của hắn mới khép lại không lâu, thật sự không nên vận động mạnh. Ta sẽ đi tìm hắn, phần còn lại nhờ ngươi xử lý giúp nhé!"

Nói xong, nàng không cho Đặng Lương cơ hội từ chối, lập tức đi theo hướng Lục Bùi Phong vừa rời đi.

Nhìn đống nội tạng sơn dương còn lại, Đặng Lương chỉ biết thở dài: "..."

Nàng không muốn làm thì liền giao lại cho hắn sao? Đây là phép lịch sự à?

Dù sao cũng không nên lãng phí, Đặng Lương bèn đặt hai con thỏ xuống, lấy con d.a.o nhỏ mang theo bên người ra, rồi ngồi xổm bên suối rửa sạch nội tạng.

Sinh ra trong cảnh tha hương, hắn đã quen với những việc nặng nhọc, nên làm rất thuần thục, chẳng mấy chốc đã rửa sạch ruột dê, bụng và các bộ phận ăn được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-174.html.]

Nước suối chảy xiết, dù trời lạnh cũng chưa đóng băng, nhưng Đặng Lương dường như không thấy lạnh, tiện tay còn xử lý hai con thỏ vừa săn được.

Thấy Tống Minh Diên và Lục Bùi Phong chưa trở về, Đặng Lương thu dọn d.a.o nhỏ, định đi tìm người, nhưng chợt dừng lại.

Người ta thường nói tân hôn lứa đôi dính nhau như hình với bóng, dọc đường đi này hiếm có cơ hội ở riêng với nhau, biết đâu hai người kia đang cùng nhau tâm tình.

Nếu hắn cứ thế mà tìm đến, lỡ chứng kiến cảnh không nên thấy, chẳng phải là rất xấu hổ sao?

Vừa tưởng tượng đến cảnh Tống Minh Diên nhẹ nhàng tựa vào lòng Lục Bùi Phong, thì ngay giây tiếp theo, hắn đã thấy nàng vác một con lợn rừng nặng chừng hai ba trăm cân bước về.

"..."

Hình ảnh này quá sức mạnh mẽ, khiến cho suy nghĩ lãng mạn trong đầu hắn vừa mới nảy ra lập tức tan thành mây khói.

Chim nhỏ nép vào người gì chứ, đúng là hắn đã suy nghĩ nhiều.

Nàng căn bản không thể xem như người bình thường mà luận!

Đặng Lương xoay ánh mắt, thấy Lục Bùi Phong lặng lẽ đi theo sau lưng Tống Minh Diên, tựa như một thê tử nhỏ bé nhu mì.

Chỉ cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, hắn đã chịu đả kích hai lần.

Hắn bắt đầu hoài nghi rằng những truyền thuyết về công trạng anh hùng của Lục thiếu tướng quân trước đây, có phải do người khác cố tình thêu dệt ra không.

Tống Minh Diên ném con lợn rừng xuống đất: "Trời sắp tối rồi, hai người mau xử lý lợn rừng. Ta đi gọi người lấy bồn đựng thịt lại đây."

Cả con lợn rừng mang về cũng ổn, nhưng việc phải chia phần thịt rồi đi dọn từng chuyến thì không tiện.

Ba người bọn họ mà phải xử lý cả con lợn rừng cùng sơn dương, ít nhất cũng phải có ba bốn trăm cân thịt, dẫu có khỏe đến đâu cũng khó mà mang hết được.

Tống Minh Diên đưa chủy thủ vừa dùng để xử lý sơn dương cho Lục Bùi Phong, rồi mang hai chân dê trở về doanh địa.

"Ta nghe nói rằng ban đầu Lục gia định cưới là Tống đại tiểu thư."

Lời vừa dứt, sắc mặt Lục Bùi Phong lập tức trở nên lạnh lùng, ánh mắt hẹp dài như lưỡi đao rét buốt, chăm chú dừng lại trên người Đặng Lương.

Đặng Lương như không để ý, tiếp tục cẩn thận lột da lợn rừng, thủ pháp thuần thục tựa như một ngỗ tác giải phẫu thi thể.

Vừa tách từng mảng da lợn, hắn vừa cất tiếng: "Ta chỉ là cảm thấy tò mò..."

Loading...