"Lão đại, chuyến này quả là phát tài rồi! Những nữ nhân này lớn lên đều thanh tú xinh đẹp, chắc chắn là phu nhân của nhà giàu có, hôm nay chúng ta phải làm một phi vụ thật lớn!"
Nhìn trang phục của những nữ nhân này, tuy không phô trương, nhưng phú gia thường cố tình ăn mặc đơn giản để tránh bị chú ý khi qua đường nguy hiểm.
Không cần bàn đến mấy vị phu nhân kia, riêng cô nương này, dù có khoác bao tải cũng khó giấu được khí chất cao quý toàn thân.
Nhà giàu, chắc chắn là nhà giàu!
Đám sơn phỉ đều thở hổn hển, nếu lần này thành công, chúng sẽ vớ bẫm không ít bạc!
Đúng lúc này, ven đường truyền đến tiếng động, đám sơn phỉ đồng loạt ngẩng lên, ánh mắt chạm phải Lục Nhị lão gia và đoàn người mặc trang phục rách rưới.
Nhìn họ trong bộ dạng như lưu dân, một tên sơn phỉ ngớ người hỏi: "Lão đại, bọn họ sao lại ăn mặc giống hệt dân lưu lạc? Chẳng lẽ chúng ta nhận nhầm?"
Hắn ta vừa nói xong, bỗng thấy đám quan sai, không kìm được chửi thề: "Ông trời ơi, sao lại có cả quan sai!"
Vừa thấy Ngô Đạt và đám người tiến tới, sắc mặt bọn sơn phỉ đột nhiên thay đổi, nhưng sau đó lại dần trở về bình tĩnh.
Có quan sai thì sao? Chúng cũng chẳng ngại!
Đám quan sai hộ tống phạm nhân đều run rẩy khi đối mặt với đám sơn phỉ hung hãn, chân tay mềm nhũn.
Họ sống trong nhung lụa nhiều năm, rời kinh thành còn hiếm, huống chi là đối diện với đám cướp hung ác thế này.
Từ xa nhìn đám cướp, lòng vừa sợ hãi vừa lo lắng, căn bản không dám tới gần.
Chỉ có Ngô Đạt bình tĩnh tiến lên, dẫn theo Lục gia già trẻ mà đi.
"Chư vị hảo hán, chúng ta chỉ là quan sai áp giải phạm nhân đi lưu đày, mọi đồ vật quý giá đều đã bị tịch thu trước khi xuất phát. Trên người họ không có gì đáng giá, mong chư vị giơ cao đánh khẽ mà hành sự."
Ngô Đạt tuy ít khi gặp tình huống như này khi áp giải phạm nhân, nhưng không phải là chưa từng gặp, nên vẫn giữ được vẻ trấn định.
Lục lão phu nhân đã đứng bên cạnh Tống Minh Diên, các vị phu nhân Lục gia cũng nhích lại gần, lòng đầy sợ hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-178.html.]
DTV
Bọn họ chẳng qua chỉ ra ngoài nhặt củi, nào ngờ lại gặp phải tình cảnh như vậy, may mà vừa rồi không chạy quá xa.
Ngô Đạt nói xong, nếu là những kẻ sơn phỉ thường xuyên qua lại, thấy không có lợi chắc sẽ bỏ qua mà đi. Nhưng đám này không có ý định rời đi.
Lòng hắn trầm xuống, biết lần này khó thoát, đành bảo các huynh đệ lấy ra chút bạc đã moi được từ Lục Nhị lão gia và những người khác.
Quan sai không dám đối đầu với đám sơn phỉ hung hãn, chỉ mong dùng bạc để chuộc bình an, cầu cho đám sơn phỉ cầm bạc rồi rời đi.
Có thể giải quyết bằng cách này thì cứ thử, nếu không được... thì đám sơn phỉ tự rước lấy đường chết.
Nhóm quan sai lặng lẽ liếc mắt nhìn Tống Minh Diên, thấy nàng chẳng hề hoảng hốt, trong lòng lập tức yên tâm. Một tên quan sai nhanh nhẹn đưa đao cho Tống Minh Diên, nói: "Thiếu phu nhân, đao của ta tốt lắm, mời ngài dùng!"
"Hai tay ta đều có đao, ngài cứ tuỳ tiện chọn lấy mà dùng!" Tên khác cũng ân cân dâng kiếm, trong lòng nghĩ dù sao bọn họ cũng có chỗ dựa, chẳng cần gì phải lo sợ.
Khi đám quan sai còn đang lén dâng đao kiếm cho Tống Minh Diên, thì bên phía bọn sơn phỉ đã nhận bạc, vân vê trong tay rồi vứt ra với vẻ khinh thường.
"Các ngươi cho chút bạc rách thế này mà có thể đuổi khéo chúng ta đi như ăn mày sao?" Tên phỉ tặc bên cạnh đại hán mặt sẹo cười nham hiểm: "Hừ, muốn đi cũng được."
Hắn đảo mắt nhìn qua chỗ nữ quyến Lục gia, cười xảo trá: "Chỉ cần các ngươi để lại tất cả nữ nhân trong đoàn lại, cho họ về sơn trại hầu hạ huynh đệ chúng ta, nếu không, hôm nay chẳng ai qua nổi nơi này đâu!"
"Hừ, nói nhảm với bọn chúng làm gì. Đám nam nhân thì đánh cho tàn phế, đứa nhỏ thì bắt về nuôi làm nô bộc, nữ nhân trực tiếp lôi về trại, đứa nào dám phản kháng, cứ lột sạch rồi trói vào ngựa mà kéo về!" Đại hán mặt sẹo ánh mắt âm u, nhìn mọi người như đang nhìn lũ sâu kiến không đáng để vào mắt.
Sắc mặt đa số mọi người đều tái nhợt, chẳng ai ngờ đám sơn phỉ này lại hung tàn đến thế, chúng hoàn toàn không nói lý lẽ.
Đại hán mặt sẹo nhận lấy đại đao từ tay thuộc hạ, lạnh lùng nhìn đoàn người với ánh mắt vô tình, như đã sẵn sàng mở màn một cuộc sát sinh.
Chỉ có Chu thị thấy cảnh ấy thì hơi thở trở nên gấp gáp, trong lòng m.á.u nóng sôi trào, cảm giác như ông trời cũng đang giúp mình!
Ha ha ha, lũ cẩu này chắc chắn c.h.ế.t chắc rồi! Chết chắc rồi!
Đám sơn phỉ này nhìn qua đã biết không phải hạng dễ động vào, toàn thân toát lên sát khí đẫm máu. Nếu muốn trả thù, đầu quân vào đám sơn phỉ này là cơ hội duy nhất của bà ta!
Nghĩ đến đứa con chất chồng vết thương, cuối cùng bị chính tay mình kết thúc sinh mạng, đôi mắt Chu thị thoáng chốc đỏ ngầu.