"Trại các ngươi ở đâu? Chúng ta sẽ tự mình đi." Tống Minh Diên bỏ mũ trùm ra, lên tiếng hỏi trước khi bọn thổ phỉ kịp động tay.
Nghe vậy, đừng nói là bọn thổ phỉ, ngay cả người Lục gia cũng kinh hãi nhìn nàng.
Trong khi mọi người đang muốn trốn tránh, nàng lại chủ động dâng mình? Đám phỉ tặc hung ác thế, nàng chẳng lẽ không muốn sống nữa ư?
Biết Tống Minh Diên dung mạo xuất chúng, nhưng không ngờ đến khi lộ diện lại kinh diễm đến vậy, đám sơn phỉ lập tức cười ha hả như nhặt được báu vật.
"Nha, xem kìa, tiểu mỹ nhân biết điều đấy chứ! Chờ các ca ca xử lý xong lũ rác rưởi này đã, rồi sẽ đưa ngươi về trại làm áp trại phu nhân cho lão đại, sinh con đẻ cái!" Một tên sơn phỉ huýt sáo, nhếch miệng cười vang.
Lục Bùi Phong nghe vậy, chỉ lạnh lùng quét mắt qua người hắn.
Tống Minh Diên khẽ cong khóe môi, nghiêng đầu nói: "À, cũng không cần đông người như vậy, để lại một người dẫn đường là được rồi."
"Sao? Ngươi có ý gì!" Sắc mặt tên sơn phỉ kia lập tức sa sầm, trong lòng dâng lên dự cảm bất ổn, vội hô lớn: "Bắt lấy nàng ta!"
Tổng Minh Diên quá mức trấn tĩnh, từ đầu đến cuối trên mặt nàng không hề có một chút sợ hãi nào, loại người như vậy hoặc là không biết sợ, hoặc là thật sự không sợ chết.
Dù là loại nào thì cũng đều cho thấy nàng không dễ khống chế.
Bọn sơn phỉ lập tức rời khỏi chỗ đám người Lục gia, chuyển đầu mâu về phía Tống Minh Diên và nhóm của nàng. Không khí căng thẳng như sợi dây cung kéo căng, chỉ chờ chạm vào là có thể bùng nổ ngay.
"Không biết lượng sức!"
Vài tên sơn phỉ phía trước dẫn đầu, vung đao bổ về phía Tống Minh Diên.
Lục lão phu nhân vội nắm c.h.ặ.t t.a.y Lục Bùi Phong: "Đại tôn tử, lên đi!"
Lục Bùi Phong nhanh nhẹn chớp lấy một thanh đao từ tay một tên sơn phỉ, lao về phía Tống Minh Diên và ba kẻ đang xông tới, không do dự, nhắm vào kẻ vừa hô hào muốn bắt Tống Minh Diên về làm áp trại phu nhân mà c.h.é.m tới.
Lục lão phu nhân cau mày, thầm than trong lòng: Ta bảo ngươi đi giúp Diên Diên, không phải bảo ngươi c.h.é.m từ sau lưng như thế, ôi chao, đứa trẻ ngốc nghếch này!
"Đại ca, xông lên! Đánh hắn! Đập tan hàm răng hắn đi!"
"Ôi chao, tẩu tẩu thật là lợi hại! Bên kia chỉ toàn đám gà yếu thôi!"
"Gà yếu! Gà yếu!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-180.html.]
DTV
Ôi, lũ trẻ con bướng bỉnh này!
Nhận thấy ánh mắt hung ác từ phía trước nhìn tới, Lục lão phu nhân trong lòng liền dấy lên chuông cảnh báo.
Bà mạnh mẽ vươn tay, như nắm lấy đám chó con đang cất tiếng hô hào cổ vũ muốn lao về phía trước, nhanh chóng tóm lấy cổ chúng kéo lại, nhét vội về phía sau.
Thanh Hải và Trường Vân không xông lên phía trước mà chỉ chặt chẽ bảo vệ già trẻ Lục gia. Dù có kẻ nào lọt qua được Thiếu tướng quân và Thiếu phu nhân, thì cũng sẽ không thoát khỏi nhát kiếm phong hầu của bọn họ.
Dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt, mấy đứa trẻ cùng nữ quyến của Lục gia đều được che chở kín kẽ không chút sơ hở.
Trong khi ấy, cuộc chiến giữa Lục gia và đám sơn phỉ ngày càng trở nên khốc liệt, một số tộc nhân Lục gia không may bị trúng vài nhát đao, ai nấy đều sợ hãi đến thất hồn lạc phách.
Đại hán mặt sẹo thấy mấy huynh đệ của mình ngã xuống, mắt đã đỏ ngầu, lòng chỉ muốn g.i.ế.c Tống Minh Diên và Lục Bùi Phong để trút giận.
Gân xanh nổi bật trên mu bàn tay, hắn ta thúc mạnh hai chân vào bụng ngựa, giơ thanh đại khảm đao nặng nề lên, xông thẳng về phía hai người đang chiến đấu hăng hái.
Khảm đao mang theo sát khí nặng nề bổ xuống.
Tống Minh Diên nhìn thanh khảm đao dày nặng với chuỗi đồng hoàn dài, trong mắt thoáng hiện vẻ hứng thú.
Đao tốt!
Nàng lập tức ném thanh đao kém cỏi trong tay đi, dùng tay không tiếp chiêu.
Đúng là muốn chết!
Đại hán mặt sẹo ánh mắt đầy dữ tợn, coi hành động của nàng như sự khiêu khích, ánh mắt hắn ta lóe lên vẻ tàn nhẫn, lòng bàn tay dồn hết mười phần lực đạo mà bổ đao xuống.
Cảnh tượng nguy hiểm đến nín thở khiến mọi người xung quanh không khỏi kinh hô.
Tống Minh Diên khẽ mỉm cười, khi lưỡi đao lao tới, nàng nhanh chóng lắc người tránh thoát, sửa lại phương hướng, rồi thẳng tay đánh vào xương cổ tay đối thủ.
Chỉ nghe một tiếng "rắc", xương tay của tên đại hán mặt sẹo đã gãy. Hắn ý thức được mình đã trúng kế, nhưng đã quá muộn, cơn đau nhói truyền đến khiến hắn ta nơi lỏng tay, thanh khảm đao từng theo hắn ta xông pha giang hồ lập tức rơi xuống,"rầm" một tiếng đập mạnh xuống đất.
Tống Minh Diên nhanh tay tiếp lấy đao, tay còn lại giữ chặt lấy cánh tay đại hán, kéo mặt hắn xuống khỏi lưng ngựa. Nàng xoay người, dùng vai quật hắn ta ngã sấp xuống đất.
"Đùng!" Mặt đất rung lên như chấn động.
Mũi đao lạnh lùng trên tay Tống Minh Diên đã dí vào yết hầu đại hán mặt sẹo. Cảnh tượng đột nhiên rơi vào tĩnh lặng, không ai có thể phản ứng lại kịp.