Mọi người nhìn tên đại hán mặt sẹo hung hãn khét tiếng bị chế phục chỉ với một chiêu, rồi lại nhìn đến Tống Minh Diên, tay cầm thanh đao lớn quá khổ so với thân hình nàng, trong lòng dấy lên nỗi kinh hãi.
Đặc biệt là Lục nhị lão gia, gương mặt ông ta trở nên tái mét, đầy vẻ hoảng sợ, hai chân run rẩy, cảm thấy như mũi đao kia đang nhắm thẳng vào mình, không khỏi đưa tay nhéo người để xác định mình đang tỉnh táo.
"Nàng ta... nàng ta... sao lại hung hãn đến thế!"
Nhớ lại những việc mình từng làm, Lục nhị lão gia toàn thân mồ hôi túa ra, hối hận đến nỗi lòng dạ như xoắn lại.
Những người khác trong đội ngũ cũng sợ hãi tránh xa Tống Minh Diên ba bước.
Không chỉ quan sai mà ngay cả đám sơn phỉ cũng đều khiếp sợ. Một nữ nhân mà có thể một chiêu chế phục đại ca bọn họ ư?
Nhưng không dừng lại ở đó, Tống Minh Diên còn dùng một chân đạp lên mặt tên đại hán mặt sẹo, lưỡi đao đè xuống.
"Ta không thích việc có người trừng mắt với mình."
Tên đại hán mặt sẹo phát ra sát khí lạnh lẽo, gương mặt bị đè nén đến méo mó, cất giọng căm phẫn: "Ngươi không muốn sống nữa sao?"
"Ngươi nghĩ rằng chỉ bằng bản lĩnh của đám ô hợp các ngươi mà có thể g.i.ế.c c.h.ế.t ta sao?" Tống Minh Diên nheo mắt cười nhạt, đáp trả.
"Vậy ngươi không để tâm đến tính mạng của tộc nhân sao?"
Đám thổ phỉ không dám lại gần nàng, chỉ có thể bao vây đám người tộc nhân Lục gia, thô bạo kéo vài người ra, dùng lưỡi đao lạnh lẽo dí vào cổ họ.
"Mau thả lão đại của chúng ta ra, nếu không, chúng ta sẽ g.i.ế.c bọn họ!"
Những người bị bắt làm con tin đều rất sợ hãi, toàn thân cứng đờ, cảm giác lạnh lẽo từ lưỡi đao dí sát vào cổ khiến họ không dám thở mạnh.
Tống Minh Diên thu chân lại, đại hán mặt sẹo thả lỏng người, cho rằng nàng sợ đám con tin kia sẽ bị giết.
"Thả ta ra, rồi ngươi tự c.h.é.m một đao vào tay, sau đó ta sẽ suy xét đến việc tha mạng cho bọn họ. Nếu không, ta thề rằng Hắc Hổ Trại sẽ không đội trời chung với các ngươi! Dù các ngươi có trốn ở chân trời góc bể nào bọn ta cũng truy sát đến cùng."
Tống Minh Diên lạnh lùng nhìn hắn ta, mỉm cười: "Ngươi nói không đội trời chung với chúng ta?"
Nàng quăng đao lên vai: "Còn muốn truy sát chúng ta đến chân trời góc bể?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-181.html.]
DTV
Dứt lời, nàng đá mạnh khiến đại hán mặt sẹo lảo đảo muốn ngã sấp xuống đất. Nhưng hắn ta còn chưa kịp lườm nàng thì Tống Minh Diên đã vung đao c.h.é.m tới.
"Nhưng chỉ người sống mới có thể đi đến chân trời góc bể. Còn ngươi? Trực tiếp xuống địa phủ đi!"
Khảm đao bổ mạnh xuống, trong ánh mắt đại hán mặt sẹo hiện rõ sự kinh hoàng, nhưng thân thể lại cứng đờ, hoàn toàn không thể cử động dù ý thức còn tỉnh táo, cứ như gặp phải quỷ áp giường, không thể nhúc nhích.
Ngay lập tức, lưỡi đao sắc bén đã giáng xuống, hắn ta chỉ có thể trơ mắt nhìn lưỡi đao bổ xuống, gan mật hắn đều muốn nức toác ra.
Tống Minh Diên vung đao, đầu của tên thổ phỉ rơi lăn lóc, m.á.u tươi b.ắ.n tung toé khắp nơi.
Đó là trong lúc c.h.é.m nàng đã cố ý giảm lực, còn sửa lại góc độ, nếu không, đầu của hắn ta đã bị c.h.é.m đôi.
Quá đẫm m.á.u thì không tốt.
Cái đầu dữ tợn lăn lóc trên mặt đất, m.á.u tươi ấm nóng rải đầy ra.
Xung quanh nàng bỗng chốc im lặng như tờ, không khí còn tĩnh lặng hơn ban nãy khi mà mọi người vừa được chứng kiến cảnh Tống Minh Diên chế ngự đại hán mặt sẹo chỉ trong một chiêu.
Các vị phu nhân Lục gia và Hạnh Nhi lần đầu tiên đối mặt với cảnh tượng đẫm m.á.u như vậy, sắc mặt ai nấy đều hơi tái đi. Nhưng nhớ đến việc đám ác phỉ kia vừa rồi dám yêu cầu Diên Diên của họ tự sát, cơn phẫn nộ lập tức lấn át cả nỗi sợ hãi trong lòng.
"Chết đáng đời! Còn dám nói truy cùng đuổi tận chúng ta, xuống mười tám tầng địa ngục mà truy!"
Riêng Lục lão phu nhân đã từng thấy qua không ít cảnh tượng đẫm m.á.u trên chiến trường, nên khi trông thấy cái đầu của tên thủ lĩnh thổ phỉ rơi lăn lóc một bên cũng chẳng hề nhíu mày.
Bà chỉ cảm thấy Diên Diên đứng đó, vẻ mặt lạnh lùng, tay cầm khảm đao, dáng vẻ tuấn liệt hệt như phong thái của bà khi xưa ở chiến trường c.h.é.m đầu quân địch.
Ôi, sao lại có một tiểu cô nương hợp ý lão bà này đến thế!
"A! Chết người, c.h.ế.t người rồi!"
Tiếng la hét thất thanh đột ngột vang lên phá tan bầu không khí yên lặng, kéo mọi người quay lại với hiện thực kinh hoàng.
Nhìn t.h.i t.h.ể không đầu trên mặt đất, tộc nhân Lục gia đều run rẩy, hít sâu vài hơi để bình tĩnh lại, nếu không chỉ e đã ngất đi từ lâu.
Riêng Lục nhị lão gia thì đã sợ đến nỗi đũng quần ướt đẫm, nỗi sợ trong lòng còn lớn hơn cả khi ông ta bị đánh bằng roi lúc trước.
Đám thổ phỉ tận mắt chứng kiến Tống Minh Diên không nói hai lời c.h.é.m bay đầu lão đại, tay cầm đao không khỏi run rẩy.