Lão đại đã chết? Lão đại thật sự đã c.h.ế.t rồi?
"Rút... Rút lui mau!"
Đám thổ phỉ hoảng loạn tháo chạy tán loạn như ong vỡ tổ.
Tên từng tuyên bố muốn biến Tống Minh Diên thành áp trại phu nhân thì đã bị Lục Bùi Phong ra tay phế bỏ tứ chi và lấy mạng từ lâu.
Nhìn bọn chúng định chạy trốn, ánh mắt Lục Bùi Phong thoáng tối sầm, rút đao, tay ném mạnh về phía một tên đang chạy đầu tiên.
Lưỡi đao đ.â.m xuyên lưng hắn, nghe tiếng rầm một cái ngã xuống đất.
Phía sau, đám người đột nhiên khựng lại, Thanh Hải và Trường Vân hiểu ý liền tiến lên, chặn đứng đường lui của đám thổ phỉ.
DTV
Cuối cùng, đám thổ phỉ cũng nhận ra mình đã đụng phải nhân vật khó lường, lại tận mắt thấy cảnh thủ lĩnh c.h.ế.t thảm, bọn chúng đã hoàn toàn tan rã.
Một tên nhìn thấy Trường Vân b.ắ.n một mũi tên hạ gục hai huynh đệ định chạy trốn, sợ hãi đến mức ném đao, từ bỏ chống cự.
Ngô Đạt và Đặng Lương dẫn theo đám quan sai tiến lên dọn dẹp tàn cuộc, tháo xiềng xích trên tay chân người Lục gia, từng tên thổ phỉ bị bắt đều bị trói chặt lại.
"Thiếu phu nhân, những tên này nên xử trí thế nào?"
Ngô Đạt sớm nhận ra trong nhà này ai là người có quyền quyết định, nên dứt khoát hỏi thẳng Tống Minh Diên.
"Ngươi hỏi ta sao?" Tống Minh Diên nhìn vẻ trung thành của hắn, không chút do dự đáp: "Ta chỉ có một cách giải quyết, chính là g.i.ế.c hết tất cả bọn chúng."
Ngô Đạt cứng họng: "..."
Ngẫm nghĩ một lát, hắn dè dặt nói: "Bằng không, hay là giao bọn chúng cho quan phủ? Biết đâu có thể đổi chút bạc."
"Đổi thành bạc?"
"Đúng vậy, Hắc Hổ Trại gây họa khắp nơi, xưa nay là cái gai trong mắt quan phủ. Bắt được bọn chúng sẽ được thưởng bạc, đầu mỗi tên trị giá 5 lượng bạc, cũng được ghi công."
"Được, ta 7 ngươi 3."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-182.html.]
Công trạng thì không cần, chỉ cần có tiền là được.
Tống Minh Diên liền giao bọn thổ phỉ lại cho Ngô Đạt xử lý. Nàng vừa quay người định đi thì thấy Lục Nhị phu nhân với sắc mặt trắng bệch.
Bà lắp bắp, giọng run run không thành lời: "Diên Diên, Ninh Ninh mất tích rồi... Ninh Ninh không thấy đâu nữa!"
-
Bụi gai lan tràn khắp rừng rậm.
Chu thị dùng sức kéo chặt tay, giam cầm thân thể nhỏ bé đang vùng vẫy, một tay bịt chặt miệng cô bé Lục Tư Ninh, kéo lê đi trên con đường núi chật hẹp.
Có lẽ do sắp báo được mối thù, m.á.u trong người Chu thị như sôi sục, thân thể vốn yếu ớt lại bộc phát ra sức mạnh kinh người.
"Nhanh lên, nhanh lên!" Trong lòng bà ta gào thét, chỉ cần một chút nữa thôi là bà ta có thể báo thù cho nhi tử!
Đám thổ phỉ ngu xuẩn kia cho rằng chúng dùng bất kỳ người nào là có thể uy h.i.ế.p được Tống Minh Diên sao?
Ha ha, chỉ có bắt người thân cận nhất của Tống Minh Diên mới thật sự có thể khiến nàng khuất phục!
Chu thị chỉ tiếc là bản thân sức lực có hạn, nếu không thì mấy đứa trẻ còn lại cũng đã bị bà ta nắm trọn trong tay rồi, xem thử lúc đó đại phòng còn dám không nhượng bộ nữa không.
Nghĩ tới đây, trong lòng bà ta dâng lên chút tiếc nuối, nhưng cũng thỏa mãn với tình huống hiện tại, chỉ cần bắt được tiểu nha đầu được cả đại phòng yêu thương cưng chiều này, cũng là đủ rồi.
Lục Tư Ninh bị Chu thị siết chặt đến thở không nổi, trong lòng chỉ mong bà ta không tăng thêm lực đạo không thì cô bé sẽ bị ngộp. Dẫu vậy, tiểu cô nương cũng không khỏi cảm thấy hồi hộp xen lẫn chút kích thích.
"Có bao nhiêu là đường mà ngươi không đi, lại cố tình đi về hướng tử lộ, tẩu tẩu nhất định sẽ nhanh chóng đến cứu ta thôi!" Lục Tư Ninh nghĩ, trong lòng không sợ hãi, ngược lại càng cảm thấy hưng phấn.
Chu thị chỉ toàn tâm chú ý đến phía sau, không hề nhận ra nét mặt căng thẳng và háo hức của tiểu cô nương bị bà ta lôi kéo. Có vẻ bà ta muốn chạy đến đoạn nhai phía trước, nơi đó sâu hun hút không thấy đáy, hễ ai rơi xuống đó đều sẽ tan xương nát thịt.
Trong lòng Chu thị thừa biết bản thân không thể đe dọa được Tống Minh Diên và Lục Bùi Phong – cả hai đều thân thủ lợi hại, còn bà ta chẳng có chút võ công nào, lại chẳng có khả năng giữ nổi con tin. Chỉ cần lơ đễnh một chút, có khi bà ta đã bị g.i.ế.c từ lâu. Vì vậy, để chắc chắn, bà ta quyết định đưa tiểu cô nương này tới đoạn nhai, sẵn sàng ném cô bé xuống nếu ai dám tới gần.
Khi vừa tới mép vách, bà ta nhìn xuống đáy vực sâu thẳm mà lòng không khỏi run rẩy, nhưng lúc này đã không còn đường lui. Lục Tư Ninh bị kéo đến bên bờ nhai, mặt mày tái nhợt, vội nhắm chặt mắt để tự trấn an.
Ngay lúc Chu thị đặt chân tới bên vách núi, Tống Minh Diên và Lục Bùi Phong đã đuổi kịp, hai người lao tới với tốc độ cực nhanh, phía sau còn có đám đông đuổi theo. Quan sai và các thân quyến đều có mặt, đến nỗi chẳng ai thiếu mặt trong cảnh tượng khẩn trương này.