Lục Bùi Phong từng sinh tử nhiều năm, địa hình hiểm trở đều trải qua, nên việc định vị phương hướng chỉ là chuyện nhỏ.
Hắn dẫn theo Thanh Hải, dọc theo khe núi xuống .
Thấy thoáng nhíu mày, Thanh Hải tưởng lo lắng cho Lục Tư Ninh, liền trấn an: "Chủ tử, Ninh Ninh tiểu thư phúc lớn mạng lớn, chắc chắn sẽ gặp chuyện gì ."
"Ừm."
Lục Bùi Phong chẳng hề để ý đến lời của Thanh Hải, mà chút thất thần.
Từ độ cao như nhảy xuống, liệu A Diên chịu nổi ? Liệu nàng vì bảo vệ Lục Tư Ninh mà màng đến an nguy của bản ? Nàng thương yêu Lục Tư Ninh như , nếu thật sự gặp nguy hiểm, nàng cũng sẽ chút do dự mà xông đến như nhảy vực ?
Lục Bùi Phong càng nghĩ càng nhíu mày, đáng lẽ cũng nên nhảy xuống cùng nàng, nhưng A Diên tuyệt đối thể nào yêu thương như thế.
Thấy chủ tử như , Thanh Hải khỏi thở dài. Chủ tử cùng Ninh Ninh tiểu thư quả thật là tình thâm, ngày thường thấy rõ, nhưng đến khi Ninh tiểu thư chuyện, ai cũng sốt sắng bằng chủ tử.
"Không thiếu phu nhân thế nào ."
Thanh Hải luôn xem rõ thái độ của Tống Minh Diên đối với Lục gia, nên trong lòng kính phục nàng. Từ xuống Lục gia đều tin tưởng nàng, là cấp , càng lý do gì nghi ngờ nàng, dù rằng lúc cách của nàng phần nóng vội.
"Nàng sẽ ." Lục Bùi Phong đáp, dứt lời, ngẩng đầu lên thấy Tống Minh Diên nắm tay Lục Tư Ninh từ trong rừng bước .
Ánh mắt khỏi lóe lên, bước chân cũng vô thức nhanh hơn vài phần.
"Đại ca!" Ánh mắt tiểu cô nương Lục Tư Ninh sáng rực, rõ ràng khi trải qua một phen kinh hãi, giờ thấy ca ca, cô bé liền theo bản năng dang hai tay đối phương ôm.
Dù bình thường Ninh Ninh vẫn luôn miệng ghét bỏ ca ca, nhưng lúc cô bé nhấc đôi chân nhỏ chạy ùa đến.
Lục Bùi Phong xưa nay luôn lạnh lùng, mặt mày lúc dịu dàng hơn, ánh mắt thoáng hiện ý , như băng tuyết tan chảy, xao xuyến.
Thanh Hải hiếm khi thấy chủ tử lộ cảm xúc như , thầm nghĩ, quả nhiên, dù là trưởng lạnh lùng, mặt đáng yêu cũng đều trở nên dịu dàng.
Đáng tiếc, đáng yêu, chỉ một nghịch ngợm.
Nghĩ đến đây, Thanh Hải thầm tiếc nuối.
Ý nghĩ loé lên, thấy Lục Bùi Phong khẽ liếc Lục Tư Ninh một cái, khi xác nhận cô bé tổn thương gì, liền vô tình lướt qua Ninh Ninh, tiến đến mặt Tống Minh Diên.
"A Diên, ngươi thương chỗ nào ?"
Tiểu cô nương Ninh Ninh hai mắt ngấn lệ: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-187.html.]
Thanh Hải: "..."
Huynh tình thâm gì chứ, trưởng hề tình thâm.
Khoan ... chủ tử?
"Đồ đại ca thối! Ta ngay là chỉ tranh giành tẩu tẩu với mà!" Tiểu cô nương giận đến đỏ cả mặt, cô bé nên đến cái gọi là tình với đại ca mà!
Lục Tư Ninh lập tức nhảy vọt về bên cạnh tẩu tẩu của , ánh mắt đề phòng cảnh giác Lục Bùi Phong, cứ như là kẻ trộm bảo vật của ác long.
Lục Bùi Phong: "..."
Nha đầu tiểu quỷ quả là chướng ngại lớn nhất giữa và A Diên, nhà ai sốt sắng đến chứ?
Lục Bùi Phong khẽ nheo mắt, ngước Tống Minh Diên dò xét, thấy phản ứng của nàng khi lời đó. khi thấy nàng chỉ xem như câu đùa, trong lòng khỏi dâng lên chút mất mát rõ.
Hắn vô thức siết chặt tay, cảm giác nóng rát nơi lòng bàn tay khiến dừng , khẽ thả lỏng.
Tống Minh Diên lúc mới để ý đến vết thương tay , khỏi lên tiếng: "Ngươi thương ở tay?"
Lục Bùi Phong nén nụ , khẽ đáp: "Không cẩn thận nên cắt trúng."
"Có đau ?"
"Đau."
"..."
Dù Thanh Hải là luôn điềm tĩnh, lúc cũng tránh khỏi lộ biểu cảm như gặp chuyện kỳ quái.
Đây là chủ tử từng c.h.é.m vai mà vẫn tự tay thoa thuốc, mặt biến sắc của ? Chính là từng kẻ địch đ.â.m xuyên qua bụng chiến trường khi chỉ mới 10 tuổi mà cũng hề kêu đau, giờ chỉ vì cắt tay mà than thở ?
"..."
Hay do tay là nơi xúc cảm nhạy bén, nên thương ở đó khiến chủ tử đau hơn?
Ánh mắt Thanh Hải đầy vẻ ngờ vực Lục Bùi Phong, càng hoài nghi chủ tử ai nhập hồn .
DTV
Lục Tư Ninh thấy vết thương tay , khuôn mặt nhỏ liền nhăn , khỏi cảm thán: "Đại ca, cẩn thận thế ? Ninh Ninh hồi 5 tuổi chơi d.a.o nhỏ còn cắt trúng tay, lớn mà tự thương?"
Xin , nhưng thể im lặng giúp ?