Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 189

Cập nhật lúc: 2025-06-29 23:08:47
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thanh Hải lần đầu được chứng kiến cảnh tượng chủ tử cao cao tại thượng bị răn dạy mà vẫn ngoan ngoãn phục tùng như vậy, trong lòng hắn không khỏi bật cười. Quả đúng là "vỏ quýt dày có móng tay nhọn".

Nhưng rồi niềm vui ấy nhanh chóng vụt tắt, bởi ánh mắt Tống Minh Diên đã rời khỏi huynh muội Lục gia, hướng thẳng về phía hắn.

Trong lòng Thanh Hải đang cuồng tiếu không ngừng, bỗng dưng thấy mồ hôi lạnh rịn ra, hắn lập tức cúi đầu: "Thiếu... thiếu phu nhân, vừa rồi thuộc hạ cũng là bất đắc dĩ."

"Vậy là các ngươi cùng nhau lừa gạt ta, đúng không?" Tống Minh Diên khẽ cười, khoé miệng cong lên, đôi mắt đào hoa cực kỳ xinh đẹp, lại chẳng lộ chút cảm xúc hỉ nộ.

Trong lòng Lục Bùi Phong dâng lên một tia khẩn trương, không dám bày trò chọc giận nàng, thận trọng nói: "Thực xin lỗi, ta chỉ là muốn nàng giúp ta thoa thuốc mà thôi."

Lục Tư Ninh kéo góc áo nàng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Thực xin lỗi, tẩu tẩu, Ninh Ninh cũng biết sai rồi."

Thanh Hải cũng hối lỗi nói: "Thiếu phu nhân bớt giận."

DTV

Tống Minh Diên gật gật đầu, coi như tạm tha cho bọn họ: "Về sau có điều gì muốn cứ việc nói thẳng với ta, chỉ cần trong phạm vi hợp lý, ta sẽ thỏa mãn."

Nàng không hề tức giận, chỉ là thấy bộ dáng khẩn trương của bọn họ thú vị, trong lòng không khỏi thấy có chút hứng thú. Ai bảo bọn họ to gan dám lừa nàng trước.

Lục Bùi Phong hơi sáng mắt, không giấu nổi vẻ mong đợi, chậm rãi hỏi: "Vậy... có thể giúp ta thoa thuốc không?"

Hắn xưa nay bình tĩnh, ít khi nói ra khát vọng trong lòng, nhưng lần này lại không kìm được để lộ ra. Dù vậy, hắn vẫn cứng rắn giữ ánh mắt đối diện với nàng, như thể sợ nàng từ chối.

Tống Minh Diên thoáng thấy có gì đó khác lạ, nhưng không nghĩ nhiều, gật đầu nói: "Được, đưa tay ra đây."

Lục Bùi Phong không chút do dự, lập tức xòe năm ngón tay, vì quá vội, vết thương còn rách ra thêm, m.á.u lại chảy.

Tống Minh Diên tức thì đập một cái vào cánh tay hắn: "Bớt ra vẻ chút đi, có phải cảm thấy khí huyết của mình quá nhiều rồi không?"

Lục Bùi Phong vội đáp: "Vâng.", sau đó liền nghe lời, nới lỏng lực đạo.

Nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời của chủ tử, Thanh Hải: "..."

Trước kia vẫn luôn cho rằng chủ tử là con hổ oai dũng, không ngờ dưới tay thiếu phu nhân lại chỉ còn biết nghe lời răm rắp. Hay là thử kêu hai tiếng "meo meo" để thiếu phu nhân vui lòng?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-189.html.]

Bên cạnh, Lục Tư Ninh nhíu mày, tỏ vẻ khinh bỉ không thôi.

Cô bé đã nhìn thấu, đại ca chẳng qua chỉ muốn tranh thủ sự sủng ái của tẩu tẩu! Hừ, lần này đành nhường hắn chút thể diện vì hắn bị thương, nhưng lần sau cô bé sẽ không dễ dàng bỏ qua!

Lục Bùi Phong có đôi bàn tay thon dài trắng trẻo, khớp xương rõ ràng, do nhiều năm cầm kiếm mà lòng bàn tay có một lớp vết chai mỏng. Giờ phút này, một vết thương dữ tợn cắt ngang qua lòng bàn tay, không những không làm mất đi vẻ đẹp mà ngược lại còn tăng thêm vài phần sắc bén, huyết khí nổi bật.

Tống Minh Diên thấy vẫn thích bàn tay hắn khi chưa bị thương, nhưng nghĩ đến việc có kẻ đã nhìn thấy, cũng không thể tùy tiện chữa lành vết thương ngay. Nàng không có gì phải ngại, nhưng nhỡ đâu Lục Bùi Phong bị phát hiện mà bị bắt đi nghiên cứu thuật chữa lành, chẳng phải là tai họa sao? Dù gì thiên hạ này không thiếu những kẻ điên cuồng.

Nhìn dáng vẻ nàng cúi thấp xuống, nghiêm túc xử lý miệng vết thương cho mình, trong lòng Bùi Lục Phong chợt xao động, như một hòn đá vừa ném xuống mặt hồ phẳng lặng, tạo thành những gợn sóng lăn tăn.

A Diên trước đây trông ra sao nhỉ?

Trong lòng Lục Bùi Phong bỗng dâng lên niềm khao khát mãnh liệt, muốn biết dáng vẻ thực sự của nàng, muốn hiểu rõ con người thực sự của nàng, không chỉ là thân thế mà còn cả linh hồn.

Giờ khắc này, những tình cảm mơ hồ bấy lâu như bị vén đi làn sương, để lộ ra bộ mặt chân thực nhất.

Đôi mắt hắn lộ ra một tia nhu tình, nhưng khi thấy nàng ngẩng đầu, hắn liền vội vàng kiềm chế, khẽ dời ánh mắt.

"Được rồi, đã băng bó xong, nhớ là đừng để dính nước đấy."

Lục Bùi Phong: "Được."

Lục Tư Ninh bĩu môi, đôi mày nhỏ nhắn cau lại, nhìn đại ca rồi "hừ" mạnh một tiếng, lòng chua chát khó tả.

Nàng mơ hồ có dự cảm không hay, đại ca hư hỏng chắc chắn muốn giành hết sự sủng ái của tẩu tẩu!

Tống Minh Diên nhéo nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều nói: "Bình dấm chua nhỏ này, được rồi, lát nữa ta sẽ mang muội bay thật cao nhé."

Vừa nghe xong, tiểu cô nương nào còn để tâm đến việc bực bội với đại ca nữa, tâm trí lập tức bị lời hứa của tẩu tẩu hấp dẫn.

"Bay cao thật sao?" Cô bé mở tròn đôi mắt lấp lánh, hân hoan reo lên: "Giống như chim bay trên trời thật sao?"

"Đúng vậy." Tống Minh Diên cười đáp.

Ninh Ninh lập tức đứng thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười rực rỡ như đóa hoa nở rộ: "Vậy Ninh Ninh sẽ ngoan ngoãn chờ đại ca băng bó vết thương thật tốt!"

Loading...