"Chắc chắn là thế, Diên Diên yêu thương các con như vậy, sao có thể không trở về? Các con thử nghĩ xem ngày thường Diên Diên chăm sóc các con ra sao, nãi nãi còn thấy ghen tị với các con đó."
Dù trong lòng lo lắng nhưng Lục lão phu nhân không dám để lộ, đành chôn nỗi sợ trong lòng để trấn an gia đình.
Lục Đại phu nhân cũng không giấu được vẻ ưu phiền, lẩm bẩm như tự trấn an: "Đúng vậy, các nàng nhất định sẽ về, nhất định là thế!"
"Là do ta không trông giữ được Ninh Ninh, để kẻ độc ác ấy thừa cơ bắt đi, bằng không làm sao xảy ra cục diện thế này!" Lục Tam phu nhân tự trách.
Lục Tứ phu nhân cũng áy náy: "Giá mà lúc ấy ta để ý đến Ninh Ninh hơn một chút thì đã tốt rồi."
Ninh Ninh đứng phía sau bọn họ, ai cũng cho rằng đó là nơi an toàn vì lũ sơn phỉ đều ở phía trước. Chẳng ai ngờ được, Chu thị lại Iẻn vòng qua và tóm lấy cô bé.
Lục Ngũ phu nhân lên tiếng: "Ai mà ngờ được chuyện này sẽ xảy ra, giờ có nói cũng chẳng ích gì. Cứ lấy đây làm bài học, trách nhiệm đâu phải của riêng ai.
Diên Diên nhất định sẽ đưa Ninh Ninh bình an trở về."
Ngay khi lời ấy vừa dứt, từ đằng xa vang lên tiếng nói ríu rít của một tiểu cô nương.
Mọi người ngẩn ra, rồi đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn.
"Tẩu tẩu, chúng ta mau đi nhanh lên! Nãi nãi, mẫu thân, cùng đại bá nương và các thẩm thẩm hẳn là đang lo lắng muốn c.h.ế.t rồi!"
Tiếng trẻ con non nớt vang lên rõ ràng, mấy tiểu tử cất tiếng reo mừng rồi hò hét lao ra ngoài như bay, chạy nhanh quá nên từng đứa một vấp ngã lăn ra đất, nhưng lại nhanh chóng lau nước mắt nước mũi, đứng dậy, cắn môi, tiếp tục chạy về phía trước.
"Tẩu tẩu đã trở về! Tẩu tẩu mang theo muội muội trở về rồi! Tẩu tẩu đã trở lại!"
"Oa oa!"
Mấy đứa nhỏ hô hào hăng hái, vừa khóc thút thít vừa chạy ùa tới chỗ Tống Minh Diên, khác hẳn bộ dáng ỉu xìu ban nãy. Thấy vậy, Lục lão phu nhân vội đứng lên, cũng cố bước đi thật nhanh ra ngoài, không ngần ngại ném phắt cây gậy sang một bên, chân cẳng bỗng chốc linh hoạt khác thường, nào giống lão nhân sáu bảy chục tuổi chứ!
"Thật tốt quá! Diên Diên và bọn họ đều đã bình an trở lại!"
Từ đằng xa trông thấy vài bóng người đang tiến lại, các vị phu nhân Lục gia đều vui mừng khôn xiết, vội vã chạy lên đón.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-191.html.]
Hạnh Nhi cũng muốn chạy ra nghênh đón, nhưng thấy Lục Nhị phu nhân còn đang mê man nằm trên xe đẩy không ai chăm sóc, nàng ấy đành dằn lòng ở lại. Dù vậy, trên mặt vẫn không giấu nổi niềm vui sướng, tiểu thư và Ninh Ninh đã bình an vô sự trở về, thật sự là quá tốt rồi!
"Ông trời phù hộ!"
Dọc con đường từ huyền nhai dẫn đến khu rừng, Lục Tư Ninh nhảy nhót nắm tay tẩu tẩu, còn chưa vào đến cánh rừng đã thấy mấy cái ca ca từ xa chạy tới như gió cuốn.
"Tẩu tẩu!"
DTV
"Ninh Ninh!"
Người chưa đến mà tiếng đã vọng đến trước.
Thấy các ca ca mắt đỏ hoe, dang rộng hai tay định lao tới ôm, Lục Tư Ninh liền giật mình, nhớ đến cảnh đại ca vừa rồi ôm cô bé chặt đến phát đau. Cô bé bèn quay người ôm lấy tẩu tẩu, cả người dính chặt lấy Tống Minh Diên, hai chân treo trên đùi tẩu tẩu, quyết tâm không ai giành được vị trí này.
Thấy vậy, ba đứa nhỏ khác càng thêm hăng hái, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự hưng phấn, nhanh chóng chạy tới giang hai cánh tay nhào vào.
Lục Bùi An và Lục Bùi Xa mỗi đứa bám vào một chân tẩu tẩu, còn Lục Bùi Thanh, vóc dáng nhỉnh hơn một chút, thì ôm ngang thắt lưng. Ba đứa nhỏ hạnh phúc cười ngây ngất, nhắm mắt hít hà mùi thơm quen thuộc từ quần áo tẩu tẩu.
Lục Tư Ninh bấy giờ chiếm cứ vị trí tốt nhất, mỉm cười đắc ý nhìn các ca ca, trong lòng thầm nghĩ các ca ca không thể nào tranh chỗ của mình được. Đợi mãi không thấy bọn họ tiến lại gần, nàng nghi hoặc quay đầu lại, liền thấy ba cái ngốc ca ca đang say mê dính chặt trên người đại ca mà chẳng hề hay biết!
Cảnh tượng buồn cười này khiến Ninh Ninh không nhịn được bật cười, vội đưa tay che miệng, nhưng tiếng cười vẫn khe khẽ lộ ra từ kẽ ngón tay.
Tống Minh Diên nhịn cười, khẽ khụ một tiếng nhắc nhở: "Các đệ ôm sai người rồi!"
Không muốn, không cần! Bọn nhóc vừa mới tìm lại được tẩu tẩu sao có thể dễ dàng buông tay như vậy, chúng còn hận không thể treo hết cả lên người tẩu tẩu như Ninh Ninh! Chẳng những không chịu buông, mà ngược lại càng ôm chặt hơn.
Nhưng sao chân tẩu tẩu lại thô tráng đến thế? Mùi hương trên người lại càng lúc càng kỳ quặc?
Chưa đợi chúng phản ứng, Lục Bùi Phong lạnh mặt, không nói không rằng mà lôi từng đứa xuống như xé băng dán.
"Oa! Đại ca, sao lại là huynh?"
Nhìn thấy Lục Bùi Phong, Lục Bùi Xa lập tức hoảng sợ nhảy dựng lên ba thước, còn hai đứa nhóc kia cũng giật mình lui về phía sau vài bước.