Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 194

Cập nhật lúc: 2025-06-29 23:08:59
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Phải rồi, thiếu phu nhân, các ngươi đã làm thế nào để lên được đây vậy? Nơi đó cao như thế, vậy mà hai người lại không có chút thương tích nào, thật khiến người khác khó tin."

"Còn độc phụ đã bắt tiểu cô nương Ninh Ninh đâu? Bà ta sao rồi?"

Mọi người kìm nén không nổi lòng hiếu kỳ, đều muốn biết chuyện gì đã xảy ra dưới đáy vực.

Tống Minh Diên đương nhiên không thể nói thật, chỉ bảo: "Ta cùng Ninh Ninh rơi xuống, lúc sắp chạm đất thì may mắn vướng trên cây, nhờ đó mà thoát được một kiếp. Còn Chu thị thì không được may mắn như vậy, bà ta trực tiếp rơi xuống rồi mất mạng."

Dù sự thật không phải như vậy, nhưng điều đó cũng chẳng ngăn được nàng tiếp tục nói dối.

"May mà phu quân ta dẫn người tới kịp thời, nếu không chỉ sợ giờ đây ta và Ninh Ninh còn đang mắc kẹt trên cây mà hứng gió lạnh."

Lục Bùi Phong nghe đến đó khựng lại, dưới chân như lảo đảo, trong đầu lặp đi lặp lại ba chữ "phu quân ta".

Hắn đè nén khóe môi đang nhếch lên, nhưng không thể ngăn ý cười dâng tràn.

Hắn cảm thấy thanh âm tuyệt mỹ nhất trên đời này cũng chỉ đến thế mà thôi. Nếu A Diên có thể gọi thêm mấy lần nữa thì thật không còn gì sánh bằng.

Mọi người không một ai nghi ngờ lời nàng, vốn dĩ Tống Minh Diên đã có thân thủ bất phàm, vướng trên cây rồi thoát thân cũng là điều có thể tin được.

DTV

Không ai cảm thấy thương xót Chu thị, chỉ cảm thấy bà ta c.h.ế.t cũng đáng tội. Đến một đứa trẻ còn có thể ra tay, tâm địa độc ác này thật khiến người khinh bỉ.

"Một kẻ lòng dạ rắn rết như vậy, c.h.ế.t đi cũng đáng. Nếu không, lưu lại cũng chỉ là tai họa. Ta sẽ báo cáo rằng nàng ta bị sơn tặc g.i.ế.c chết, coi như đây là một tai nạn ngoài ý muốn."

Đường lưu đày dài dằng dặc, nào có thiếu kẻ bỏ mạng dọc đường đi.

Tuy rằng hình phạt lưu đày giúp phạm nhân tử tội tránh khỏi cái chết, nhưng bản chất vẫn là một loại trừng phạt khắc nghiệt, đoạn đường 3000 dặm, trên đường có thương vong cũng là chuyện khó tránh khỏi.

Là quan sai áp giải, bọn họ có trách nhiệm giảm thiểu tối đa thương vong cho phạm nhân.

Lén nghe đoạn đối thoại của quan sai, người trong đội ngũ đều im lặng nín thở. Chu thị dù có lỗi, nhưng việc mất mạng cũng do Tống thị cố tình đẩy bà ta xuống vực sâu. Nếu truy cứu trách nhiệm, Tống thị nhất định phải chịu phần lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-194.html.]

Vậy mà quan sai lại không hề có ý định điều tra, vẫn trước sau như một che chở cho người của đại phòng. Giờ thì mọi người đã hiểu rõ, đại phòng quả thực đã thu mua được lòng quan sai rồi.

Sợ một ngày nào đó chính mình cũng gặp họa do dám mạo phạm đại phòng, trong lòng ai nấy đều khiếp sợ, không dám có ý kiến. Đại phòng quả thực không phải hạng người mà bọn họ có thể chọc vào.

Đám thổ phỉ kia hung hãn là thế còn bị một đao c.h.é.m hạ, mà Tống thị thậm chí còn đáng sợ hơn cả quan sai, nào có ai dám chống lại?

Con đường lưu đày đã đi được một đoạn, nhưng chưa có khi nào đám người lại yên phận như lúc này, ai nấy đều ngoan ngoãn, chẳng khác nào chim nhỏ nép mình.

Trong lúc hỗn loạn vừa rồi, có mấy người trong đội ngũ bị sơn phỉ c.h.é.m bị thương, trong tay không có thuốc, Ngô Đạt cũng không thể để mặc.

Dẫu vết thương không nguy hiểm, nhưng nếu không chữa trị kịp thời, vết thương nhỏ cũng có thể trở thành chí mạng. May thay, từ trước khi đến huyện Phù Dương, Ngô Đạt đã chuẩn bị sẵn thuốc trị thương phòng ngừa.

Hắn lấy thuốc ra, ra hiệu cho mấy quan sai dưới quyền đến băng bó vết thương cho người bị thương.

Sau đó, hắn lại cho người thống kê số đao kiếm và ngựa mà đám sơn phỉ để lại, chuẩn bị tiếp tục lên đường.

Đội ngũ lưu đày đã chậm trễ nơi này khá lâu, dù đến Ung Châu chỉ còn lại 3000 dặm, nhưng đoạn đường càng về sau càng khó đi.

Đặc biệt, khi vào địa giới Bách Việt, khu vực Thập Vạn Đại Sơn từ lâu đã là chốn đầy rẫy hiểm nguy khiến quan sai đau đầu.

Khi Lục Nhị phu nhân tỉnh lại, đội ngũ đã lên đường từ lâu, tiểu cô nương Lục Tư Ninh vẫn luôn ở cạnh mẫu thân, là người đầu tiên nhìn thấy bà mở mắt.

Cô bé lập tức thụt chân vào đôi ủng nhỏ, nhoẻn miệng cười rạng rỡ: "Nương! Tốt quá! Người cuối cùng cũng tỉnh rồi! Vậy Ninh Ninh không bầu bạn bên nương nữa, ta sang chỗ tẩu tẩu đây."

Nói xong, cô bé xoay người, quay lưng lại với mẫu thân rồi nhanh nhẹn trèo lên xe.

Lục Nhị phu nhân: "..."

Nỗi mừng rỡ khi tỉnh lại chưa kịp bày tỏ đã bị làn gió lạnh quét qua lòng, đúng là đứa nhỏ vô tâm! Bà vì con bé mà lo lắng suốt, thế mà con bé chẳng để tâm chút nào.

"Diên Diên đâu? Diên Diên thế nào rồi?" Lục Nhị phu nhân cố gắng quay đầu tìm kiếm bóng dáng người trong tâm trí, nhưng hàng hóa chất đống trên xe lừa đã che khuất tầm nhìn.

Lục Tứ phu nhân hiểu nỗi lo của bà, nhẹ giọng đáp: "Diên Diên vẫn ổn, không bị thương, hiện đang đánh xe. Còn Ninh Ninh cũng không bị dọa, được Diên Diên bảo vệ rất kỹ."

Loading...