Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 196

Cập nhật lúc: 2025-06-29 23:09:04
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Là thế này, vì bất ngờ phải thay đổi lộ trình nên chúng ta không có chỗ bổ sung vật tư dọc đường, người trong đội ngũ đã chịu đói suốt một ngày rồi. Không biết các vị hương thân ở đây có còn dư gạo thóc không, nếu có chúng ta muốn dùng bạc để mua một ít."

Từ đây đến huyện Lâm Phong còn phải đi mất hai, ba ngày đường. Đường xa như thế, không có lương thực, e rằng không ai chịu nổi.

Vừa nghe xong, sắc mặt lão thôn trưởng lập tức thay đổi, lạnh nhạt nói: "Không có! Chư vị vẫn nên mau chóng rời đi cho, nơi này của chúng ta không chứa người ngoài!"

"Chúng ta sẵn lòng trả tiền mà." Ngô Đạt nói thêm.

"Trả tiền cũng không được, không có gạo mà bán!" Lão thôn trưởng đáp dứt khoát.

"Đúng thế, không có đâu! Các ngươi đi mau đi, không thì đừng trách chúng ta không khách khí!" Mấy người dân làng khác cũng lên tiếng phụ họa.

Trong chốc lát, lão thôn trưởng và một lão tiều phu phía sau đã dẫn theo hơn trăm thôn dân đến, ánh mắt ai nấy đều khó chịu, thanh thế rất hùng hổ.

Lục lão phu nhân thấy thôn dân rất kháng cự, cũng không muốn ép buộc họ, khẽ nói: "Còn sớm, chúng ta qua thôn khác hỏi thử xem."

Trên xe đẩy tay, đồ dùng cũng còn nhiều, người trong nhà còn dùng được mấy hôm, có thể chia cho quan sai một phần. Còn những người khác, có lẽ đành để họ tự tìm rễ cây mà ăn thôi.

Ngô Đạt không còn cách nào khác, chỉ đành miễn cưỡng đồng ý.

Một người trong số tộc nhân Lục gia bực tức lẩm bẩm: "Thật là vùng đất khỉ ho cò gáy, toàn điêu dân! Chỉ mua chút gạo thôi mà, nào có lấy mạng họ đâu!"

"Đúng vậy! Nếu không vì bị lưu đày, dù mời chúng ta ở lại chỗ thâm sơn cùng cốc này, ai mà thèm chứ!"

Mấy tộc nhân Lục gia còn đang càu nhàu thì thấy ánh mắt sắc bén của Tống Minh Diên quét tới, lập tức im bặt.

Đội ngũ vừa định rời đi, bỗng lão thôn trưởng lại lên tiếng: "Khoan đã!"

Đoàn người dừng lại.

Lão thôn trưởng chống gậy, run rẩy tiến lên vài bước, mắt chăm chú nhìn đám người lạ trước mặt. Đến khi nhận ra diện mạo của vài người, ông ta đột ngột lùi lại mấy bước: "Hắc... Hắc Hổ Trại! Các ngươi bắt được thổ phỉ của Hắc Hổ Trại rồi ư?!"

"Thật sao! Trời ơi, quả nhiên là bọn chúng!"

DTV

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-196.html.]

Thôn dân lập tức nhốn nháo, từng người rướn cổ nhìn, thấy mấy gương mặt quen thuộc của đám thổ phỉ thì không kìm được vui mừng.

"Ha ha ha, không ngờ đám súc sinh này cũng có ngày hôm nay!"

Cả thôn xôn xao, ai nấy đều kích động.

"Ân nhân của chúng ta ơi, mau mời các ngài vào! Chúng ta đúng là có mắt không tròng, lỡ đắc tội, mong các ngài rộng lượng không chấp tiểu dân chúng ta."

"Nào nào, mọi người, mau mời ân nhân vào! Rượu ngon và đồ ăn tốt nhất phải mang ra đãi cho đàng hoàng!"

Đám tộc nhân Lục gia hoàn toàn bất ngờ trước sự thay đổi chóng mặt này, chỉ biết đứng ngây ra đó.

Lão thôn trưởng mặt mày hớn hở, dẫn đầu đoàn người tiến vào thôn. Thôn dân cũng bỏ hết gậy gộc, gạt bỏ vẻ đối địch ban nãy, mà chuyển sang hồ hởi tiếp đón.

Người dắt xe đẩy tay, người cầm đồ theo, cả đoàn người vây quanh đại phòng Lục gia, hướng thẳng vào trong thôn. Có người còn tranh thủ chạy về nhà lấy pháo cũ năm xưa ra để đốt mừng.

Thậm chí, ngay cả Ngô Đạt cũng được các thôn dân kéo tay hỏi han, thân thiết như người nhà.

Ngô Đạt vội vàng từ chối công lao, vội nói: "Chư vị hương thân hiểu lầm rồi, đám thổ phỉ này đều là do thiếu tướng quân và thiếu phu nhân ngồi trên xe kia bắt được. Tên đầu lĩnh của Hắc Hổ Trại còn bị thiếu phu nhân c.h.é.m đầu. Nếu không tin, các vị cứ đi về hướng cánh rừng cách đây hai dặm mà tìm, có khi còn có thể thấy đầu của hắn."

Hắn còn chưa dứt lời, xe đẩy tay nơi Tống Minh Diên đang ngồi đã gần như bị thôn dân nhiệt tình bao vây chật kín.

"Thiếu phu nhân, ngài chính là ân nhân của thôn Mã gia chúng ta! Tên đại đương gia của Hắc Hổ Trại không biết đã gây ra bao nhiêu tội ác, chúng thường xuyên dẫn người đến cướp bóc lương thực của chúng ta, mới vài ngày trước, bọn chúng còn đến quấy phá. Bây giờ, ngài trừ khử được hắn là đã giúp thôn Mã gia trừ đi một mối đại hoạ. Cuối cùng chúng ta cũng có thể an tâm đón năm mới rồi!"

"Thiếu phu nhân quả thật lợi hại! Chúng ta và các thôn xung quanh đều chịu khổ bao năm bởi Hắc Hổ Trại, rất nhiều cô nương thanh bạch trong sạch đã bị chúng bắt lên núi làm nhục. Nếu không nhờ công ơn của các ngài, có lẽ sẽ còn nhiều người nữa sẽ phải chịu nạn."

"Thiếu phu nhân, thay mặt cho đệ đệ bất hạnh bị thổ phỉ Hắc Hổ Trại hại mạng của ta, ta xin cúi đầu cảm tạ ngài!"

"Thiếu phu nhân..."

Lần đầu tiên bị nhiều người vây quanh bày tỏ lòng biết ơn như vậy, Tống Minh Diên không khỏi có chút bối rối, nàng thoáng chớp mắt, rồi hướng về phía Lục lão phu nhân cầu cứu: "Nãi nãi..."

Mau, người mau tới cứu con! Con không chịu nổi sự nhiệt tình như vậy đâu!

Loading...