Lục Bùi Phong nhìn thấy ánh mắt Tống Minh Diên tìm đến sự giúp đỡ của Lục lão phu nhân mà không phải mình thì bỗng dưng cảm thấy uất ức, mím môi buồn bực.
Cớ sao nàng không gọi hắn? Hắn ở gần nàng nhất mà, chỉ cần nàng gọi một tiếng là hắn có thể đáp lời ngay. Hay là vì hắn ít nói quá, nên khiến nàng cảm thấy hắn không đáng tin?
DTV
Lục lão phu nhân thấy được lời cầu cứu của Tống Minh Diên thì trong lòng vô cùng cao hứng, mặt mày hớn hở, nếp nhăn trên gương mặt cũng như giãn ra.
"Chư vị hương thân xin bình tĩnh một chút! Ta có thể hiểu được tâm tình kích động của mọi người. Đám ác phỉ này sau khi sa lưới nhất định sẽ bị xử tử, Diên Diên nhà ta cũng không để bọn chúng chạy thoát tiếp tục làm hại bốn phương đâu. Nhưng tính tình con bé hay ngại ngùng, có phần không quen được sự nhiệt tình thế này, mọi người e rằng sẽ làm nó sợ đấy."
Dù rằng Diên Diên diệt phỉ không phải xuất phát từ lòng vị tha, hay vì dân trừ hại, nhưng "quân tử luận tích bất luận tâm", nàng g.i.ế.c ác nhân, trực tiếp giúp dân làng được hưởng lợi. Lục lão phu nhân tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này để tạo dựng thêm chút công đức cho hài tử của mình.
Nghe vậy, thôn dân lại được dịp khen ngợi ca tụng Tống Minh Diên đến tận mây xanh. Thậm chí, khi biết người Lục gia bị lưu đày, họ còn không ngần ngại buông lời chửi rủa tên cẩu hoàng đế đã gây ra cớ sự này.
Vào trong thôn, mỗi nhà đều đem những thứ tốt nhất của mình ra để chiêu đãi đoàn người của Tống Minh Diên.
Ngay cả quan sai cũng được tiếp đón với nghi lễ tôn trọng bậc nhất. Còn tộc nhân Lục gia, tuy là đồng hành nhưng không được ưu ái đến thế, chỉ đành chịu cảnh nhường chỗ cho quan sai.
Lão thôn trưởng đích thân ra lệnh làm thịt con heo duy nhất còn lại của họ, cả thôn vui mừng như thể đang ăn Tết.
Tống Minh Diên liền bảo Ngô Đạt đưa hết đám thổ phỉ cho thôn dân xử lý, còn căn dặn thêm: "Có thù có oán thì giải quyết ngay tại chỗ, nếu có đánh c.h.ế.t cũng cứ chôn tại chỗ, không c.h.ế.t thì cứ giải lên quan phủ để đổi lấy tiền."
Lời nói đầy khí phách của nàng khiến mọi người sững sờ, không ngờ Lục thiếu phu nhân lại quyết đoán và mạnh mẽ như vậy. Câu nói "đánh c.h.ế.t tại chỗ" và "giải lên quan phủ đổi bạc" càng làm thôn dân thêm phần kính phục, tôn sùng Tống Minh Diên đến tột đỉnh.
Không ai nghĩ tới, sau ba năm bị thổ phỉ ức hiếp, bọn họ lại có ngày tự mình báo thù như hôm nay!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-197.html.]
Thôn dân không cần ai nhắc nhở, lập tức từng người xắn tay áo xông tới, hướng về phía đám sơn phỉ mà lao vào. Trong số đó, có một phụ nhân gầy guộc, trùm khăn kín đầu, tiến đến nhanh nhất, hướng thẳng về phía một tên sơn phỉ đang hoảng loạn, bắt đầu đánh đ.ấ.m túi bụi.
"Ta đánh c.h.ế.t ngươi! Đồ súc sinh! Ngươi không nghĩ đến sẽ có ngày này phải không? Ta sẽ g.i.ế.c ngươi để báo thù cho nhi tử của ta, đứa con hai tuổi đáng thương của ta bị các ngươi dẫm c.h.ế.t ngay trước mắt!" Bà ấy gào lên, sức mạnh bộc phát không gì sánh kịp, đánh cho tên sơn phỉ chẳng khác gì cỏ rác.
Ngồi cạnh đó, Lục Tư Ninh tròn mắt nhìn cảnh tượng này, quay đầu sang chỗ Tống Minh Diên thốt lên đầy kinh ngạc: "Tẩu tẩu! Vị đại nương này sức lực lớn quá, đánh cho đầu tên sơn phỉ muốn nát ra luôn! Bao giờ Ninh Ninh mới có thể dùng một quyền đánh gục người như vậy?"
Tống Minh Diên điềm tĩnh đáp: "Chỉ cần muội đủ sức, khi nào cũng có thể làm được."
"Vậy khi nào sức của Ninh Ninh mới đủ lớn đây?" Tiểu cô nương ỉu xìu thở dài, cảm thấy con đường ấy sao mà dài quá.
Tống Minh Diên liếc nhìn cô bé, nhẹ giọng hỏi: "Muội muốn đạt được ngay bây giờ sao?"
"Nếu có thể, Ninh Ninh ước gì là ngay bây giờ."
Tống Minh Diên nghĩ ngợi một chút, rồi lấy ra một viên đan dược nhỏ màu đen nhánh, nhìn như viên đậu nành đơn giản nhưng thực chất lại chứa đựng một sức mạnh bất ngờ. Nàng đưa nó cho Lục Tư Ninh, bảo: "Ăn đi."
"Đây là gì vậy ạ?" Tiểu cô nương vừa bỏ đan dược vào miệng, liền nhăn mặt hỏi.
"Thử đánh hắn một quyền xem sao." Tống Minh Diên chỉ tay về phía một tên sơn phỉ bị trói chặt, thả xuống bãi đất trống.
Tên sơn phỉ bị lôi ra run cầm cập, trong lòng không khỏi mong đợi khi đối diện tiểu cô nương nhỏ bé này. Bị một đứa bé con đánh, dù là chịu đòn nhưng chắc chắn sẽ không đau đớn gì. Hắn ta ngỡ rằng đã thoát khỏi một kết cục thảm khốc, có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Ninh Ninh thử xem!" Tiểu cô nương phấn khởi hô lên, đứng dậy, vén tay áo, duỗi chân duỗi tay, múa may khởi động một màn chuẩn bị, tư thế hết sức oai phong. Cô bé nhỏ bé, đầu đội mũ lông xù, trông như một quả bóng nhỏ lăn lóc, đôi lúc trọng tâm không vững suýt ngã ngồi.
Tên sơn phỉ nhìn thấy vậy, không khỏi nén cười, thầm khinh thường. Nhóc con còn non choẹt thế này, chưa đủ sức đánh ai mà đã học người ta gây hấn.