Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 204

Cập nhật lúc: 2025-06-30 10:05:29
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một trong hai hắc y nhân run rẩy định với tay lấy pháo hiệu, nhưng pháo hiệu lại bị rơi xuống đất, tiếp đó bị một đôi giày trắng giẫm chặt.

Đôi mắt hắn trợn trừng, tơ m.á.u nổi lên.

Tống Minh Diên bình thản nghiền nát pháo hiệu dưới chân, thản nhiên nói: "Thay vì phóng pháo hiệu, chi bằng các ngươi đi báo mộng với Diêm Vương là vừa."

Nhìn thấy bọn họ mặt mày từ đỏ ửng chuyển sang tím tái rồi cuối cùng ngạt thở mà chết, nàng lạnh nhạt ném t.h.i t.h.ể vào không gian dưỡng hoa của mình, sau đó quay trở lại tìm bọn nhóc đang nô đùa trong trại.

Trên võ đài giữa sân Hắc Hổ Trại, mấy tiểu tử đang bắt đám sơn phỉ làm ngựa cưỡi, còn bắt chúng học kêu như ếch xanh và gà trống.

Vừa tới nơi, nàng liền nghe thấy đủ loại âm thanh "ha ha ha","oa oa oa","gâu gâu gâu" vang vọng khắp sân, chẳng khác gì vườn thú.

Có vài tên sơn phỉ bị trói chặt, áo xống bị lột sạch, mặt mày bị bôi than đen vẽ đủ kiểu xấu xí, nay đã nằm rũ rượi, hai mắt tối sầm, không còn sức sống.

Trong cuộc đời của bọn chúng, đây hẳn là khoảnh khắc nhục nhã nhất.

Khoé môi Tống Minh Diên giật nhẹ, nhìn đám nhóc con đang túm tóc mấy tên sơn phỉ, vui vẻ nhảy nhót trên võ đài.

"Ninh Ninh, Tiểu Thanh, Tiểu Xa, Tiểu An, về thôi!"

Nghe thấy tiếng gọi của tẩu tẩu, mấy nhóc con lập tức rời khỏi đám sơn phỉ, phấn khích chạy vọt xuống võ đài.

Tống Minh Diên có thể cảm nhận ánh mắt cảm kích từ đám sơn phỉ dành cho mình, tựa như họ vừa thấy Phật tổ cứu khổ cứu nạn vậy.

"Chơi vui chứ?" Nàng hỏi.

"Vui ạ!" Tiểu cô nương đáp, giọng nói tràn đầy phấn khích: "Tẩu tẩu, đám sơn phỉ này thật nghe lời, Ninh Ninh bảo chúng làm gì là chúng làm đó, chẳng đáng sợ như trong lời kể của thuyết thư tiên sinh. Bọn chúng chẳng hung dữ chút nào! Lần sau Ninh Ninh vẫn muốn đến tìm chúng chơi tiếp!"

"Không! Lão phu thà rằng cả đời hướng thiện, chỉ mong không phải gặp lại mấy tiểu ma đầu này lần nào nữa!"

"Tẩu tẩu, ta đã lột hết da thú trên người bọn chúng, còn gom cả bạc đây, tẩu xem này!"

"Ta còn bắt chúng mặc váy nhảy múa nữa! Nhảy đẹp lắm đó, tẩu tẩu có muốn xem không? Ta gọi chúng ra nhảy lại một lần!"

Đám sơn phỉ khoác nửa cái tạp dề, run rẩy co rúm người lại, chỉ hận không thể chui đầu xuống đất, cầu mong mấy tiểu ma đầu đừng để ý đến mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-204.html.]

Tống Minh Diên cười khẽ, nhẹ nhàng khen ngợi: "Làm không tồi! Nhưng giờ phải về ăn cơm rồi, lần sau nếu có kẻ không biết điều, chúng ta lại bắt bọn chúng nhảy nhé."

Đi đi, mau đi đi, từ giờ trở đi đừng quay lại nữa!

Đám sơn phỉ thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa khóc òa vì vui mừng. Từ nay sẽ có kẻ xui xẻo khác chịu sự hành hạ của bọn tiểu quỷ này.

"Nghe lời tẩu tẩu, đi thôi!"

Đám nhóc con hớn hở đồng thanh đáp, ánh mắt sáng rực khi được tẩu tẩu khen ngợi. Chúng tự nhủ lần sau nhất định sẽ biểu hiện thật tốt để lại được tẩu tẩu khen!

Tống Minh Diên quan sát, thấy tấm ngọc phù hộ thân trên người mấy đứa trẻ đã bị rạn nứt, hiển nhiên chúng đã vui chơi tưng bừng.

Nàng tháo tấm ngọc phù cũ xuống, thay mới cho bọn nhóc. Sau đó, nàng tập hợp đám sơn phỉ còn trong trại lại, trói hết vào cột, tiện tay xóa đi ký ức của chúng.

DTV

Nàng uống một viên đan dược bổ sung linh lực, rồi bóp nát Độn Ẩn Châu, mang theo bọn trẻ trở về Mã Gia Thôn.

Khi họ về đến nơi, trưởng thôn đã chuẩn bị một bữa tiệc chiêu đãi ân nhân. Phụ nữ trong thôn nhanh nhẹn lo liệu, những người nấu ăn ngon cũng đến phụ giúp.

Gà hầm, thịt kho, giò heo, xương sốt tương, cá hấp...

Các món ăn thịnh soạn được bày lên bàn. Nhà họ Lục ngồi riêng một bàn, các quan sai chia ra hai bàn. Cơm được lấy từ số gạo trắng cuối cùng của trưởng thôn.

Trên khoảng đất trống có thêm một bàn nữa dành cho dân làng, nhưng so với mâm của ân nhân, thức ăn của họ đơn giản hơn nhiều. Mỗi bàn chỉ có nửa chén thịt nhỏ, gạo lứt và vài món chay.

Dù vậy, với dân làng quen sống đạm bạc, đây đã là bữa ăn hiếm có trong năm.

"Ăn đi, mọi người đều ăn đi, đừng phụ lòng tấm thịnh tình này." Lục lão phu nhân ân cần tiếp đón cả nhà.

Nhìn các thôn dân vui vẻ, gia đình họ Lục cũng thấy ấm lòng. Lục lão phu nhân gắp những món bọn nhỏ thích ăn để trước mặt chúng.

Đám nhóc con ai cũng muốn ngồi gần tẩu tẩu của mình, nhưng đáng tiếc, chỗ ngồi cạnh nàng đã bị đại ca chiếm mất, khiến bọn chúng đứa nào đứa nấy cảm thấy bực dọc trong lòng.

Lục Bùi Phong thản nhiên làm ngơ trước những ánh mắt ghen tị của các đệ đệ, muội muội.

Tay phải bị thương không tiện dùng đũa, hắn chỉ có thể dùng tay trái.

Nhớ lại lời A Diên bảo rằng nếu muốn điều gì, cứ nói với nàng, hắn bèn nghiêng đầu nhìn nàng, khẽ nói: "A Diên, ta muốn ăn cá, nhưng tay trái không tiện..."

Loading...