Hừ! Ai bảo đại ca không cho bọn họ ngủ cùng tẩu tẩu!
Trong phòng, Lục Bùi Phong quay sang nhìn Tống Minh Diên đang ngồi trên giường đất, mặt không đổi sắc nói: "Chúng cũng không còn nhỏ nữa, đến lúc phải bồi dưỡng cho chúng chút bản lĩnh tự lập tự cường rồi. Ở độ tuổi đó, ta đã có thể tự mình lo liệu hết mọi việc rồi."
"Hơn nữa, trẻ con không thể lúc nào cũng nuông chiều, phải cho chúng thêm nhiều cơ hội để rèn luyện và trưởng thành."
Tống Minh Diên nghi hoặc: "Phải không?"
Sao nàng thấy hôm nay hắn cứ là lạ? Nhất là từ sau khi rơi xuống vách núi trở về.
Nhưng dù sao trong chuyện dạy dỗ trẻ con, Tống Minh Diên thật sự không có nhiều kinh nghiệm. Trước khi tới đây, nàng chỉ từng dọa trẻ con khóc chứ chưa bao giờ thực sự chăm sóc hay nuôi dạy chúng.
Nếu nàng đã yêu thích ai, liền muốn chiều chuộng vô điều kiện, đối với mấy đứa trẻ này cũng vậy.
Nàng không phân biệt rạch ròi thiện ác, mà luôn đặt những người mình muốn che chở lên trên hết. Điều này quả thực dễ khiến bọn trẻ được nuông chiều mà trở nên khó dạy bảo.
Lục Bùi Phong làm huynh trưởng, có chút lo lắng cũng là điều dễ hiểu.
Nghĩ vậy, nàng gật đầu nói: "Nghe ngươi vậy."
Tạm thời tin hắn.
Lục Bùi Phong nghe nàng nói ba chữ ấy, lòng bỗng như có một cánh lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, khiến trái tim cũng run rẩy không thôi.
Hắn vội dời ánh mắt, che giấu vẻ ngượng ngùng mà khẽ hắng giọng: "... Ta đi lấy nước cho nàng."
Dứt lời, Lục Bùi Phong liền cất bước ra khỏi phòng. Gió lạnh thoảng qua, sự ấm áp vừa rồi trên người hắn cũng dần tan biến.
Ra đến bên ngoài, hắn còn thấy mấy đứa nhóc kia bị Triệu đại nương không mấy dễ dàng mới khuyên được đi về phía một gian phòng khác.
Trong bếp, Triệu đại nương cùng trượng phu đang đun nước ấm, thấy Lục Bùi Phong với cánh tay bị thương, bà ấy vội vàng chặn lại, nói: "Lục thiếu tướng quân, có việc gì cứ phân phó. Tay ngài thế kia, để ta mang nước vào cho thiếu phu nhân là được rồi."
"Không cần, đa tạ." Lục Bùi Phong vốn là người ít nói, dù có cố tình thu liễm, khí thế sắc lạnh bẩm sinh của hắn vẫn khiến người đối diện không khỏi e dè, sự lạnh lùng và khí thế sát phạt trên người hắn, dù cố ý hay vô tình cũng đều khiến người xung quanh không khỏi rụt rè kính sợ.
Hai vợ chồng Triệu đại nương thấy vậy cũng không dám nói thêm gì, đều tự giác tránh qua một bên, nhường đường cho hắn. Vị thiếu tướng trẻ tuổi này quả thật khí thế bất phàm, không hổ là tướng quân từng vào sinh ra tử nơi chiến trường, khác hẳn với đám dân thường như bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-209.html.]
Lục Bùi Phong múc từng gáo nước đầy đổ vào chậu. Chậu gỗ này là do thợ mộc trong thôn chuẩn bị riêng, đi kèm với một chiếc khăn sạch sẽ.
Vết thương trên lòng bàn tay tuy đau nhưng cũng không làm khó được hắn. Hắn không muốn một việc nhỏ làm cho nàng lại phải nhờ tay người khác.
Lục Bùi Phong vừa bước vào phòng, Tống Minh Diên liền nhảy xuống giường đất, nhanh chân bước tới đón lấy chậu nước: "Ta tự mình làm là được rồi."
Nhìn thấy hắn đích thân chuẩn bị một chậu nước cho nàng, trong lòng nàng không khỏi dâng lên cảm giác kỳ lạ.
Việc Lục Bùi Phong đích thân hầu hạ nàng thế này quả thực khác thường, giống như một người tu luyện lâu năm bỗng nhiên phải ăn ngũ cốc vậy.
Hắn rốt cuộc là đang cố ý lấy lòng nàng sao?
Suy nghĩ về lý do duy nhất có thể khiến hắn muốn lấy lòng mình, Tống Minh Diên như bừng tỉnh, hào sảng nói: "Ngươi không cần làm những việc này đâu. Cứ yên tâm, nếu ta đã hứa rồi thì nhất định không nuốt lời!"
Lục Bùi Phong nhìn nàng một lúc lâu, rồi đáp: "Ta không quá yên tâm."
Hắn không làm điều này vì muốn đạt được lợi ích gì cho Lục gia. Có vô số người có thể mang lại lợi ích cho Lục gia, nhưng không một ai khiến hắn cam tâm tình nguyện hạ mình thế này.
DTV
Chỉ là, ngoài lý do đó, hắn không thể nghĩ ra lý do nào hợp lý để có thể tiếp cận nàng một cách tự nhiên.
Chẳng lẽ hắn nên thổ lộ trực tiếp?
A Diên còn chưa hiểu rõ lòng mình, nói chuyện tình cảm với một người chưa thông suốt chỉ có thể bị chê cười hoặc bị từ chối, chẳng có kết quả nào khác.
Nếu hắn ép buộc nàng, dựa vào tính tình của A Diên, nàng có thể nhất thời cao hứng mà đáp lại, nhưng điều hắn muốn không chỉ là sự gần gũi nhất thời ấy.
Tống Minh Diên thầm nghĩ: Ngươi có gì mà không yên tâm chứ? Ta có muốn nuốt lời ngươi cũng chẳng làm gì được.
Đúng lúc này, Lục Bùi Phong tiếp lấy chậu nước từ tay nàng, đặt xuống mặt đất rồi khẽ nói: "Lại đây, để ta rửa chân giúp nàng."
"Ngươi thật sự muốn giúp ta rửa chân sao?"
Lục Bùi Phong im lặng không đáp, nhưng hành động của hắn chính là câu trả lời rõ ràng nhất.
Bình thường, Tống Minh Diên ắt hẳn đã châm chọc hắn vài câu, nhưng lúc này không hiểu sao trong lòng nàng tràn đầy hoài nghi, cảm giác này còn hơn cả ý định đùa giỡn.