Nói xong, lòng nàng ổn định lại, cảm giác mọi việc vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
Tống Minh Diên cố tình ung dung nhìn Lục Bùi Phong, tưởng rằng hắn sẽ như thường lệ, đỏ bừng tai vì xấu hổ. Nào ngờ, hắn chỉ thoáng liếc nàng một cái, rồi thực sự trước mặt nàng mà cởi áo, tháo đai lưng. !!!
Cảnh tượng này có phần không hợp lẽ!
Tống Minh Diên càng nhìn càng cảm thấy có gì đó trở nên khác thường. Nếu không phải biết Lục Bùi Phong là kẻ ngây ngô chưa từng trải sự đời, nàng chắc đã nghĩ hắn đang mượn cớ "hầu hạ" mình để làm kẻ phong lưu lãng tử.
Nhưng lời đã nói ra, giờ mà tỏ ra lúng túng thì chẳng phải mất mặt sao?
Thế là nàng ngồi ngay ngắn, mắt không chớp mà dõi theo động tác của hắn, cố gắng trấn tĩnh lòng mình để "thưởng thức".
Lục Bùi Phong dáng cao chân dài, vóc người trời sinh như giá áo, mặc gì cũng đều toát lên vẻ phong nhã. Giờ phút này, hắn mặc một bộ y phục màu đen, trường bào dài đến mắt cá chân, thắt lưng gọn gàng ôm lấy vòng eo săn chắc, cả người toát lên khí chất trầm tĩnh, lãnh đạm.
Lục Bùi Phong đã cởi xong áo choàng treo lên giá, động tác của hắn không nhanh không chậm, một chút lúng túng cũng không có.
Đúng lúc này, Tống Minh Diên bỗng tò mò, cười khẽ: "Ngươi có cần ta giúp một tay không? Ngươi cởi chậm quá, trong phòng lại nóng như vậy, hay là cở cả áo trong ra luôn?"
Vốn đang bình tĩnh, tay Lục Bùi Phong thoáng run lên, tiết tấu lập tức rối loạn.
Tai hắn bất giác ửng đỏ, một lần nữa bị hạ gục.
Cuối cùng, hắn khẽ thở dài, nhanh chóng cởi bỏ áo ngoài, nằm xuống giường, nhắm mắt lại, nói: "Ngủ."
Tống Minh Diên khẽ cong môi cười. Chỉ là trò trẻ con! Vậy mà cũng dám cùng nàng đấu.
DTV
"Ngươi cứ ngủ đi, ta sẽ canh chừng. Nếu thật sự có người đến, ta đảm bảo sẽ để bọn chúng vào được mà không ra được." Nàng nói.
Lục Bùi Phong lập tức mở mắt: "Mang ta theo cùng."
Ban ngày nàng đã không cho hắn tham gia vào việc ở Hắc Hổ Trại, chẳng lẽ buổi tối lại muốn rũ bỏ hắn sao?
Tống Minh Diên nằm nghiêng vào bên trong, kéo chăn lên, ra vẻ như hoàn toàn không nghe thấy những gì hắn nói.
Mấy đứa nhóc phiền phức kia nàng còn có thể mang theo cơ mà, còn hắn thì sao?
Lục Bùi Phong chỉ còn biết im lặng nhìn.
Cả hai đều nghĩ rằng đêm nay khó có thể yên ổn, nào ngờ tới hừng đông vẫn không thấy bóng dáng kẻ khả nghi nào xuất hiện tại Mã Gia Thôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-212.html.]
Tống Minh Diên thức trắng một đêm, còn Lục Bùi Phong cũng không dám ngủ, sợ nàng nửa đêm lại lén ra ngoài đánh nhau mà bỏ rơi hắn.
"Ngươi nói có khi nào bọn chúng không phải định chặn đường, mà là muốn kéo dài hành trình của chúng ta không?" Tống Minh Diên đưa ra suy đoán.
Tu luyện suốt đêm khiến tinh thần nàng tràn đầy, không chút mệt mỏi.
Nàng nhớ đến đám người ở Lang Sơn Cổ Đạo hôm trước, nói: "Ở Lang Sơn Cổ Đạo trước đó có người chờ sẵn để phục kích, chặn đường. Nghĩ lại, rất có thể là để ép chúng ta đi sang đường vòng."
Lúc đó nàng chỉ nghĩ đó đơn giản là một vụ ám sát, nhưng giờ nghĩ lại, khả năng lớn là còn có một tầng âm mưu khác.
Nếu hai chuyện này có liên quan với nhau, e rằng là do cẩu hoàng đế đang giở trò sau lưng.
Lục Bùi Phong cũng đưa ra suy đoán: "Nếu đối phương thật sự muốn kéo dài hành trình của chúng ta, lần này thất bại, hẳn sẽ còn lần sau. Cũng không rõ rốt cuộc mục đích của lão ta là gì."
"Hừ, muốn cáo già lộ đuôi thì chỉ cần đợi thời cơ, đến lúc đó chúng ta sẽ lột sạch bộ lông của lão ta." Tống Minh Diên nói thêm: "Ta không thể mang ngươi đi đánh nhau, nhưng ta có thể dẫn ngươi đi trộm mỏ vàng của cẩu hoàng đế, đêm nay xuất phát."
Trừ kinh thành ra, nơi khác nàng không quá quen thuộc, vẫn nên mang theo người đáng tin cậy.
"Ừm." Lục Bùi Phong khẽ cười, giờ mới tờ mờ sáng, còn chưa muốn rời giường: "Ngủ thêm chút nữa đi."
Hắn và A Diên hiếm khi có thời gian bên nhau yên bình thế này, dọc đường đi lại càng ít. Thời gian ở cùng một chỗ với nàng, hắn muốn tận hưởng từng giây phút.
Vừa mới nhắm mắt lại, bỗng bên ngoài vang lên một giọng nũng nịu nho nhỏ: "Đại ca, dậy thôi -"
"Ninh Ninh đến tìm huynh này -"
"Dậy sớm có sâu ăn, dậy trễ sâu bị chim ăn, dậy đi kẻo mặt trời phơi tới m.ô.n.g rồi đó -"
Mấy tiểu tử đứng bên ngoài liền thì thầm: "Ninh Ninh, kêu thế không được đâu, đại ca không nghe thấy."
Ninh Ninh nhíu mày lo lắng: "Nhưng nếu gọi to quá lỡ đánh thức tẩu tẩu thì sao?"
Đánh thức đại ca không sao, da dày thịt chắc, chịu được mà.
"Hay là đợi thêm chút nữa nhé?"
Mấy đứa cứ thế rì rầm bàn tán bên ngoài cửa.
Trong phòng, các đại bá đại nương sáng sớm đã ra nhà trưởng thôn phụ giúp nấu cơm, bọn chúng không có tẩu tẩu ở bên thì giấc ngủ cũng chẳng yên.